Chương 11: Lời Thỉnh Cầu

Bác sĩ chạy tới, giúp bà tiêm một mũi an thần. Chúng tôi đi ra ngoài, tiện thể đi thăm ba của anh Lâm luôn. Suốt đường đi, mặt tôi dường như có vẻ lo lắng nhiều nên anh thăm hỏi:
“Có sao không đấy? Em đừng suy nghĩ tiêu cực, mẹ em và ba anh sẽ bình thường trở lại thôi.”
Thật ra là tôi không dành quá nhiều phần lo lắng về bà mà là đang đăm chiêu suy nghĩ lời nói của mẹ tôi. “Đứa bé” mà mẹ tôi nhắc đến hẳn là Linh Phạm, một tiếng “đáng thương” sau đó khiến tôi không sao mường tượng được dáng vẻ hiện giờ của nó. Nhưng điều làm tôi thắc mắc nhiều nhất là “nơi hầm cầu khi xưa” là nơi nào. Hầm? Cầu? Và chợt nghĩ tới đây, tôi biết đáp án hẳn là nằm trên người anh Lâm rồi.
Tôi dừng bước, đối mặt với anh Lâm mà kể lại toàn bộ, từ lời nói của mẹ tôi đến những dòng suy nghĩ của tôi. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, anh đã biết nơi đó là nơi nào, thậm chí là cả mật đạo dưới gầm cầu đó.
Anh kể lại rằng:
“Mười tám năm trước, mẹ Vũ Uyên đã nhảy cầu tự tử trên một cây cầu. Sau đó người ta phải tìm xác của bà mất đến gần hai tháng. Nguyên nhân chính là do xác mắc kẹt lại dưới hầm cầu, mà cái hầm cầu đó lại thông vào một mật đạo dưới lòng đất. Năm đó người ta cũng khám phá ra cái mật đạo kỳ lạ đấy, và từng khai thác bởi có ý định xây dựng nó thành khu du lịch. Nhưng nghe nói không thành vì liên tục gặp phải sự cố, cũng vì vậy mà nhiều người không biết về nó.”

Đăng nhận xét