TÙY CHỈNH

Chương 65: Quái Dị

Được bảo vệ
Nhạc Yến nằm trong lồng ngực của Kiến Trịnh cũng chịu ảnh hưởng của tà thuật, nhưng chỉ bị thổ huyết rồi ngất xỉu. Kiến Trịnh đau lòng vô chừng, sờ lên mái tóc của cô rồi vỗ về. Cuộc đời cô thật sự là một chuỗi bất hạnh, dẫu cho quá khứ của cô, cậu không tận mắt chứng kiến, nhưng với vai trò làm người thứ ba đứng ngoài nhìn toàn bộ chuyện thời thơ ấu của Nhạc Yến và Nhạc Minh, Kiến Trịnh không khỏi cảm thấy đau lòng.
Thi thể Nhạc Minh nằm bất động trước mắt cậu, máu từ lồng ngực của nó vẫn còn chảy ra, nhuốm đỏ cả mấy bông tuyết trắng muốt trừ trên cao rơi xuống. Kiến Trịnh nhìn nó mà những hồi ức từ thời cấp ba của hai đứa cứ liên tục trào về, như cơn sóng mất kiểm soát và trở thành giông tố vậy. Cuối cùng, Kiến Trịnh đặt Nhạc Yến dựa vào tường, cũng để Nhạc Minh ngồi dậy. Cậu cởi áo khoác đắp lên cho cô, rồi lại cởi áo trong đắp lên cho Nhạc Minh.
“Gắng gượng đợi ở đây một chút nhé!”
Xong, Kiến Trịnh đứng dậy, nhìn về phía bà Pho. Bà ta vẫn còn đứng đó, như đang chiêm ngưỡng một công trình nào đấy, lúc thấy Kiến Trịnh thì có vẻ hơi giật mình. Không gian rơi vào một phút lặng thinh rồi tức khắc bà ta quay đầu, liều mạng mà chạy đi. Ban đầu, bà Pho giật mình vì không ngờ Kiến Trịnh vẫn có thể sống sót sau khi tà thuật của mình đã càn quét hết nơi này. Tiếp đó, bà Pho liều mạng chạy đi vì nhìn thấy đôi mắt của Kiến Trịnh, đôi mắt ấy không như lúc đầu bà ta gặp cậu, mà nay đã chuyển biến thành một đôi mắt khác – đôi mắt của quỷ dữ đích thực mang theo cả hỏa ngục.
Bà Pho không biết Kiến Trịnh là ai, mà Kiến Trịnh cũng không biết bà Pho là ai. Nhưng bằng cảm giác và linh tính của mình, bà Pho biết Kiến Trịnh muốn bắt và thậm chí giết mình, hơn nữa, bà Pho còn biết mình không đủ khả năng để chiến đấu với Kiến Trịnh, không chỉ về mặt thể chất mà còn cả về mặt tinh thần. Bà Pho thấy rõ sức mạnh tâm limh của Kiến Trịnh thông qua đôi mắt của cậu, nó mạnh mẽ đến cái mức ngay cả bà cũng phải run sợ.
Kiến Trịnh nhảy phốc lên huyệt mộ, nhanh chóng đuổi theo bà Pho. Những tưởng thân hình của bà Pho sẽ già yếu vì đã có tuổi, ngờ đâu sức lực của bà ta lại vượt xa những gì mà Kiến Trịnh tưởng tượng. Bằng sự nhỏ nhắn và lanh lẹ của mình, bà Pho đã thành công vượt qua rất nhiều những chướng ngại vật mà tẩu thoát một cách dễ dàng, thậm chí nhiều lần, suýt nữa Kiến Trịnh để lạc mất dấu vết của bà Pho. Nơi đây là địa bàn của bà ta nên việc trốn chạy sẽ dễ dàng hơn nhiều, không quá ngạc nhiên khi rốt cuộc, Kiến Trịnh vẫn để lạc mất dấu vết của bà ta.

Đăng nhận xét