Chương 59: Ma Quỷ

Chứng kiến khung cảnh đó thì ngay cả Kiến Trịnh cũng không tài nào có thể giữ vững được sự bình tĩnh, lại nói, là một con người sốc nổi như Nhạc Minh thì chuyện này chắc chắn không thể chấp nhận nổi. Bởi vậy, trong một giây không kiềm chế được bản thân, được bản năng trỗi dậy chiếm cứ, Nhạc Minh không nói không rằng nhảy phóc xuống tường, đồng thời còn lên tiếng hét:
“Thả chị tao ra! Bọn khốn nạn các người!”
Phía bên kia bị hành động bất ngờ của nó làm cho sững người, nhưng không lâu sau đó, mấy tên bảo vệ đứng gần nó nhất đã đồng loạt chạy đến khống chế nó triệt để. Kiến Trịnh không biết phải xử lí tình huống này sao cho có lợi nhất, cuối cùng vẫn là lựa chọn cách làm không màng suy nghĩ của Nhạc Minh, cậu cũng nhảy xuống tường, dùng chút sức lực của mình mà đẩy văng mấy tên đô con đang đè ép chặt nó. Đương nhiên là chút sức lực của cậu chẳng thể chống lại chúng, thậm chí còn bị đảo thế nhanh như chớp, kết cục là hai đứa cùng nhau bị bắt tại trận.
Có điều, dù cho bị tác động vật lí, Nhạc Minh vẫn mạnh miệng chửi tất thảy, hận không thể lôi từng chút từng chút một lòng dạ của bọn chúng ra, mà dùng dao băm chém cho nát vụn:
“Con mẹ chúng mày! Tao giết hết chúng mày! Bọn không bằng cầm thú, súc vật vô nhân tính! Chúng mày mà động đến một sợi tóc của chị tao, tao nhất định sẽ…”
Chưa nói hết câu, một tên to con đã lấy khăn vải ở đâu ra nhét thẳng vào miệng của Nhạc Minh, dứt khoát làm nó ngậm miệng. Sau đó, nó chỉ có thể phát ra từng tiếng kêu âm ỉ, và tiếng cựa quậy vùng vằng mãnh liệt. Trông lại, nó hoàn toàn là một kẻ tâm thần, không đáng chọc vào. Đúng là không đáng, chứ không phải là không nên! Đối với Kiến Trịnh mà nói, sợ rằng cái tinh thần được bộc phát trong hoàn cảnh nước sôi lửa bóng này có thể làm nó khó mà giữ được tính mạng. Lao này rõ ràng là đâm vào biển máu, nhưng đâm rồi thì chỉ biết theo, cậu cũng đến cái nước bất lực.

Đăng nhận xét