Sự việc này đã đập tan toàn bộ dự tính của Kiến Trịnh. Cậu tức khắc quay sang Nhạc Minh, cầm chặt tay nó lại. Nhưng đến chính bản thân cậu còn cảm nhận thấy mình đang nhún nhường đến chừng nào, và đã chẳng dùng bao sức là bao. Vì trong thâm tâm cậu vẫn đang mưu cầu một kì tích nào đó xảy đến, hay như những sự tích thỏa đáng, rằng anh hùng sẽ xuất hiện, là Nhạc Minh.
Kiến Trịnh cảm thấy vô cùng xấu hổ với cái suy nghĩ ấy. Có lẽ cậu là một con người ích kỉ, hèn nhát; không dám đứng lên để đấu tranh, để bảo vệ những gì mình trân quý nhất. Nhưng cậu có thể làm được gì hơn nữa đâu. Vì bấy giờ, thứ cậu trân quý lại cùng lúc rơi vào cảnh cùng quẫn. Cậu có thể xả thân để cứu Nhạc Yến, nhưng không chắc sẽ bảo vệ được Nhạc Minh. Cậu có thể nắm chắc tính mạng của Nhạc Minh, nhưng không thể cứu được Nhạc Yến. Kiến Trịnh không đủ khả năng và tự tin để đánh đổi tính mạng.
Cậu vốn là con người như thế: coi tính mạng và phần lợi đặt lên trên hết thảy.
Điều đó vô tình hình thành trong cậu một cái suy nghĩ vô trách nhiệm, là đùn đẩy cho người khác!
Nếu đến ngõ đường cụt, chắc chắn Kiến Trịnh sẽ coi tính mạng là cỏ rác, tàn sát và chết chóc tới khi rơi giọt máu cuối cùng.
Còn hiện tại, là con đường bom rơi máu đổ, Kiến Trịnh sẽ bảo vệ tính mạng của những người cậu yêu thương, cho dù chỉ là một người.