Mãi một lúc sau, khi mặt trời hoàn toàn lặn sau lưng đồi, để lại một bầu trời xám tro, thì Kiến Trịnh mới trở về. Trên tay cậu cầm một cây đuốc cháy rực. Về tới nơi, cậu nhanh chóng châm toàn bộ đuốc ở đây lên. Ánh lửa từ những ngọn đuốc tỏa ra khắp xung quanh tạo thành một khoảng không gian rực sáng mà ma mị.
Giữa sân, nơi đặt bàn cúng và chiếc chiếu tràn ngập ánh lửa, bà bói từ rung lụp lạp đổi sang rung chuông giục giã. Âm thanh leng keng vang lên mãnh liệt khiến Kiến Trịnh đứng cạnh cũng phải sởn da gà. Phía dưới, Nhạc Minh run lẩy bẩy. Người nó toát mồ hôi nhiều đến độ như đang tắm vậy. Ánh lửa hồng đỏ ánh lên trên mặt nó với làn da ướt đẫm, trông rõ là khổ sở.
Bà bói đột ngột hét lớn:
“Ngươi đã thấy gì?”
Kiến Trịnh còn chưa kịp chuyển đổi ngôn ngữ cho nó, Nhạc Minh đã trả lời liến thoắng:
“Một căn nhà rất rộng, bốn mặt khép kín với các dãy nhà như nhà cấp bốn. Nó nằm ở một nơi hoang vu lạnh lẽo. Là giữa rừng. Không! Là trên đỉnh núi, bao quanh bởi rất nhiều cây u tùm và rậm rạp. Ở đây, dường như đang diễn ra một sự kiện gì đó. Toàn căn nhà được trang trí đỏ rực. Lửa cháy phừng phừng. Tiếng người huyên náo. Đều cười... Họ đều cười...”