Không lâu sau, taxi dừng tại trạm tàu hỏa. Kiến Trịnh đã mua vé trước đó, không ngờ Nhạc Minh lại biết chuyến đi, nên nó dĩ nhiên cũng chuẩn bị một tấm vé tàu từ trước. Nhạc Yến đương nhiên không cần chuẩn bị gì hết. Từ nãy tới giờ, cô đều lẽo đẽo theo sau Kiến Trịnh.
Tất cả lên tàu. Kiến Trịnh cố ý mua hai tấm vé có vị trí liền nhau, lúc đi lên, Kiến Trịnh khựng lại để Nhạc Yến ngồi vào vị trí phía bên trong, còn mình thì ngồi ra ngoài. Mặt khác, Nhạc Minh vì mua vé sớm quá, lại chẳng cùng thời điểm, thành ra nó ngồi tít ở xó nào chẳng rõ. Kiến Trịnh cũng không để tâm cho lắm, điều khiến cậu bận lòng nhất là trạng thái tâm trạng hiện giờ của Nhạc Yến.
Kiến Trịnh không biết chính xác trong đầu cô đang có những suy nghĩ gì, nhưng không nhiều thì ít, chắc chắn cô đang tự mình đặt ra rất nhiều câu hỏi, chẳng hạn như tại sao chuyến đi này bỗng nhiên lòi ra một người vốn chẳng có trong lịch trình. Nói về Nhạc Minh, cho dù nó biết thông tin về chuyến đi này từ đâu đi chăng nữa, thì nó là người chẳng đáng trách chút nào. Bản tính của nó vốn là như thế rồi - một kẻ ham chơi chính hiệu.
Trong tình cảnh như thế, Kiến Trịnh định lên tiếng bắt chuyện, nào ngờ chưa đợi đến cậu, Nhạc Yến đã cất giọng lên nói:
“Cậu nói với bạn thân của cậu à?”
Kiến Trịnh vội lắc đầu.