Chương 4: Siêu Khó

Thằng bạn này đúng là rất có lòng tự trọng. Không nhìn thấy thì chính là không nhìn thấy. Nhạc Minh cũng chẳng tranh chấp vấn đề này làm gì, nhưng mà nói ra quá đỗi tức cười rồi đấy. Nhịn không nổi thì phải buông tiếng cười, chứ có thể làm gì được nữa. Vậy mà cả buổi như thể cậu ghim nó, quyết chẳng nói câu nào thành hình thành nghĩa, khiến nó giống hệt tên tội đồ tự kỷ ngồi nhúng nước lẩu vậy.
Buổi chiều hai đứa không có tiết, Nhạc Minh rủ Kiến Trịnh đi chơi mà bị cậu từ chối thẳng thừng. Những quãng thời gian rảnh rỗi thế này, Kiến Trịnh không phải ở nhà làm việc thì cũng là đi làm bán thời gian ở các quán, các tiệm quanh khu vực. Dẫu sao đối với cậu, hiện giờ tiền vẫn là mục tiêu thiết yếu cần cậu dành toàn tâm toàn lực chú ý.
Chiều ấy, Kiến Trịnh làm thêm ở một quán cafe đêm. Đương nhiên là đến khi trời rọi sáng ánh trăng vằng vặc thì cậu mới vác thân mệt mỏi về trọ. Vong nữ cả chiều kề cạnh góp một phần không nhỏ vào công cuộc đi tắm xả phiền muộn trong ngày của cậu.
Kiến Trịnh về trọ liền bước đến bàn thờ. Bàn thờ được đặt chính giữa phòng, quanh năm hương khói nghi ngút, vừa có thể làm chỗ dựa tâm linh cho cậu, vừa có thể cầu thần xua đuổi tà ma quỷ quái. Nhưng mà không rõ là khu vực này bị bỏ hoang rồi hay sao, đến đuổi một con ma nữ đi cũng chẳng thể. Cậu cầm nén hương lạy ba lạy, đăm chiêu nhìn lên bàn thờ. Nói là thế, tầm nhìn của cậu lại không phải bát lư hương trên cao mà là khuôn mặt rợn gáy đang mỉm cười một cách ma mị của con ma nữ nọ.
Đoạn, Kiến Trịnh nhúp thêm một tờ giấy màu vàng sậm trên đó, cầm nén nhang đang tỏa khói cùng bộ quần áo trên giường tiến vào nhà tắm. Trước khi đóng, cậu lẳng lặng cắm nén nhang ra bên ngoài rồi dính tờ giấy lên cánh cửa. Xong việc, Kiến Trịnh mới thoải mái xoay vòi hoa sen xả nước nóng xuống toàn thân. Nước nóng chạm vào làn da hơi trắng của Kiến Trịnh, rồi tuột xuống kéo theo những bụi bặm của một ngày nhọc nhằn trôi đi.
Trong phòng tắm, hơi nước nóng lan ra khắp, đọng lại trên mặt kính vài giọt nước li ti. Thân thể Kiến Trịnh cũng phát ra sức nóng râm ran lạ thường. Chẳng mấy chốc, nơi này như biến thành một căn phòng xông hơi thực thụ. Một căn phòng xông hơi thỉnh thoảng có mùi hương khói bay lởn vởn.

Đăng nhận xét