Nhạc Minh chưa bao giờ dị nghị về chủ nghĩa duy tâm mãnh liệt của Kiến Trịnh. Cậu từng nghe nó kể lại rằng, nhiều năm về trước, lối sống của nó vẫn theo hướng chủ nghĩa duy vật. Nó nhận định mấy thứ ly kỳ thần bí như ma mãnh đa phần đều là do tưởng tượng của con người mà ra. Thảng hoặc là do trùng hợp nhìn thấy, cùng lắm là mắc bệnh hoang tưởng nên ăn nói linh tinh, bậy bạ. Đến cuối, vì chủ nghĩa duy vật không thể đáp ứng được yêu cầu duy nhất của nó nên nó ngấm ngầm lấn sang cả chủ nghĩa duy tâm. Tất thảy điều đó cũng chỉ là vì nó muốn tìm người thân đã mất tích từ hồi hai người còn nhỏ tuổi.
Dần dà, Nhạc Minh cũng chấp nhận những thứ lạ kỳ, và tin vào những điều không tưởng. Xét theo một khía cạnh cụ thể nào đó, Kiến Trịnh cũng là một trong những thứ kỳ lạ xen lấn vào trong thế giới quan của Nhạc Minh. Vì thế, Kiến Trịnh mới có người bạn thân duy nhất là nó.
Buổi sáng vừa hết tiết, Nhạc Minh đã kéo cậu đến một quán ăn gần trường. Đây là một quán nướng lẩu với giá thành khá cao, bù lại thức ăn cực kỳ ngon và không gian thoáng đãng. Nhạc Minh lựa một bàn ngoài trời, kéo Kiến Trịnh đang bất mãn ngồi xuống. Nhân viên tiến đến, nó liền gọi một nồi lẩu thái kèm theo cả một chuỗi thức ăn thêm thật dài.
Nghe nó nói liên miên, Kiến Trịnh nhíu mày lên tiếng: “Người hay heo ăn mà gọi nhiều vậy?”
Nhạc Minh thoạt ngừng quay sang trừng mắt với cậu, sau đó mới vẫy tay thôi gọi món. Vài giây sau, một nhân viên khác đem đến hai cốc nước lọc đặt lên bàn, mỉm cười nhìn hai người. Kiến Trịnh gật đầu tỏ ý cảm ơn, cầm cốc nước lọc lên uống phân nửa. Chỉ là cậu còn chưa kịp đặt cốc nước xuống đã nghe thấy tiếng lắp bắp của Nhạc Minh:
“À… thì đó… đằng ấy có đang ở đây không?”