Chẹp… chẹp…
Ông thầy này đi thẳng vào vụ việc nhanh quá, còn chưa thông báo một tiếng với Kiến Trịnh, làm cậu nghe thấy có một chữ thôi đã đứng hình trong giây lát. Nhìn biểu cảm không rõ ràng của cậu, ông thầy ngồi kia như sợ mất khách, dọa dẫm nói vội:
“Con quỷ này rất tàn ác! Tuy nó mới chết được gần tháng nhưng năng lực của nó siêu khủng bố. Con đây mà mặc kệ, kiểu gì cũng vướng họa vào thân, tiền tài sẽ tiêu tan, sự nghiệp học hành lại sụp đổ, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Trông con cũng có tướng tá, là mỹ vị thơm ngon, kiểu gì con quỷ này cũng không buông tha cho đâu. Nghe thầy, bỏ ra chút đỉnh làm lễ, sớm chừng nào hay chừng ấy con ạ.”
Kiến Trịnh nghe chẳng lọt tai câu nào. Cái gì mà có tướng tá? Cái gì mà là mỹ vị thơm ngon? Câu dọa câu nịnh nghe còn cảm thấy sởn da gà hơn cả khi gặp mấy con ma, con quỷ phiền não kia.
Kiến Trịnh lưỡng lự suy nghĩ, một hồi lâu vẫn là đứng dậy, khách sáo từ chối:
“Vấn đề hệ trọng, con cần về hỏi ý kiến gia đình, mong thầy thông cảm.”