Kiến Trịnh mang tâm trạng đặc biệt nặng nề lết thân tới trường đại học. Bàn tay cậu giờ đã cuốn thêm một băng vải trắng tinh, bên trong đương nhiên là vết thương hồi sáng, sau khi xử lý, đến tận bây giờ cậu mới cảm nhận thấy cơn đau đang nhức nhối kêu rên.
Bờ vai rộng của Kiến Trịnh đột ngột bị một cánh tay khác quàng vào, dìm cậu xuống với cái cách thô bạo đáng ghét. Ngay sau đó, bên tai cậu truyền đến một âm thanh hí hửng cực kỳ vui sướng:
“Chào buổi sáng, bé cưng đẹp trai.”
Kiến Trịnh nghe thấy giọng nói đùa cỡn, không khỏi cảm thấy bực dọc.
“Cút đi.”
Chàng trai vừa khoác vai cậu tên là Nhạc Minh. Nhạc Minh là bạn thân của cậu từ hồi hai đứa còn học cấp ba. Tính tình của nó phải nói là rất nóng nảy, được cái bù trừ, bản tính nó thật ra lại là một đứa khá hồn nhiên vô tư.