Chương 1: Đeo Bám

Sau lưng Kiến Trịnh đột ngột truyền đến một cảm giác sởn lạnh gai người. Cậu bất giác rùng mình, bước thật vội trở về căn trọ trong đêm trời tăm tối.
Bấy giờ, trên vai Kiến Trịnh đang đeo oan hồn của một người phụ nữ vô danh nào đó. Mấy lần, cậu thấy rõ cô ta dưới một khoảng cách vô cùng gần, bộ dạng trước sau như một: Nước da khô khốc nhợt nhạt. Tóc tai bù xù, rối tung rối mù. Hốc mắt đen sì, tựa vô tận, chẳng hề thấy đáy. Phía dưới, sườn mũi xiêu vẹo khủng khiếp, chẳng khác nào làm bằng đất nặn, uốn phát là cong đi phải biết.
Kiến Trịnh nhìn nhận đây là một cái vong cực kỳ tệ. Khuôn mặt cô ta trông nham nhở vô chừng, cực khó coi, thường hay dính vài thứ nâu sẫm gì đó khá giống đất cằn. Thỉnh thoảng, khuôn mặt này còn hiện lên dưới hình hài của một cái tổ ong đặc sệt, phát ói.
Vong này đeo bám Kiến Trịnh từ mấy ngày trước lận. Thường ngày cậu đi học, nó vẫn bám dai như đỉa, cứ thốt nhiên xuất hiện trong lớp không sao lường trước. Đổi lại là một người bình thường khác, hẳn đã bị nó dọa cho mất mật từ cái đời nào rồi. Nhưng đối với Kiến Trịnh thì lại là đằng khác, ngoài phiền phức ra, vong này quả thật trông chẳng đáng sợ là bao, hoặc là cậu đã bị đứt dây thần kinh sợ lúc nào không hay. Nói chung, bản thân cậu cực kỳ ghét cái quả nợ này.
Kiến Trịnh là người lạnh nhạt, nói thẳng ra, cậu là người vô cảm cũng chẳng có sai. Chuyện vong theo về trọ cũng không phải là lần đầu tiên, dù sao không lâu sau đó chúng sẽ tự khắc bỏ đi mà thôi.
Kiến Trịnh mở khóa cửa trọ, chẳng thèm quan tâm đến con ma đang trèo thườn thượt trên lưng, trực tiếp nằm bụp xuống giường. Cậu chìm mình vào lớp ga giường mềm mại, kéo chiếc chăn khá dày bên cạnh đắp lên, trực tiếp nhắm ghì mắt ngủ.

Đăng nhận xét