Mười một năm sau.
Hạ lại đến. Ở một góc trời nào đó, nơi bát ngát một màu vàng ươm của lúa chín, người người nối đuôi nhau ra thu hoạch lúa. Cánh đồng trải lên mình những bông lúa trĩu hạt, báo hiệu một mùa màng bội thu. Cánh nhà nông vui vẻ gặt lúa, mồ hôi nhễ nhại dưới cái nắng hạ gay gắt, nhưng họ vẫn hăng say làm việc. Mừng thay! Năm nay có cái ăn cái để rồi.
Cơ mà thỉnh thoảng, một vài cơn gió vi vu thổi đến, đánh tan sự nóng bức của cái hạ trong thoáng chốc. Đôi khi, nhóm người dân ẩn nấp từ trong những ngọn lúa đột ngột nhoài người dậy, bắt gặp ai là lên tiếng nói chuyện phiếm mấy câu, sự mệt nhọc cứ thế mà vơi đi nhiều phần. Khổ đau nhạt nhòa, vui đi phải biết!
Đường đồng, một nàng thiếu nữ thân mặc bà ba nâu sẫm, đầu đội nón lá chậm rãi bước đi. Tới đâu, dân bắt gặp đều chào hỏi một cách rất nhiệt tình.
Nàng cũng tươi cười đáp trả, nụ cười tựa như đóa hoa hồng rực cháy dưới ánh nắng hạ vậy. Như thật đớn đau, bông hồng ấy lại được hình thành trong tháng năm cực khổ triền miên.
Cái Hân năm xưa mất mẹ, mất cha; nay đã lớn thành một nàng thiếu nữ mười tám tuổi tròn. Nàng sống trong một căn nhà cấp bốn nho nhỏ được tu sửa từ chính ngôi nhà năm xưa của cha mẹ. Hân cũng vất vả và lam lũ như bao người, nhưng không vì thế mà nàng cảm thấy vất vả hay nhọc nhằn, ngược lại, nàng thấy rất vui khi được trở về và sống như một người dân bình thường.