“Còn một hôm nữa…”
Viên Quan lẩm bẩm, gã đứng ngồi không yên, không ngừng đi đi lại lại vì bứt rứt. Ngày mai là ngày thi hành án của gã. Nhẹ nhất cũng là thu hồi tài sản, bắt giam lao động công ích hoặc đày ải, mà nặng nhất cũng có khi bị xử chém. Trong buổi phiên xử thứ hai, bao nhiêu tội lỗi của gã đều bị phanh phui, chắc đến mười phần là gã sẽ bị xử chém, đi gặp Trần Thư và Gia Cố dưới Hoàng Tuyền.
Viên Quan nhớ đến đây, toàn thân lại nổi đầy da gà vì ớn lạnh. Ở trong ngục tù, gã nghe được mấy đứa canh gác kháo nhau về cái chết của Gia Cố.
Lão ta cả gan giết chết lính gác, lấy trộm chìa khóa rồi vượt lao. Kết cục sau đó cũng thật thê thảm. Cơ thể lão khô như que củi, nội tạng bên trong nát bét không còn thứ gì lành lặn, đảo lộn nhau như hệt một đám hỗn tạp.
Gia Cố chết là do quá ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình.
“Hừ, thằng già đó chết cũng đáng…”