Chất lỏng đã dính phân nửa, khoảng cách của anh và đám rắn khè khè đầu lưỡi đã tiến lại gần hơn. Anh cầm chiếc roi quất vô tội vạ vào chúng. Nó linh nghiệm, quật tới đâu đám rắn lăn đùng ra đấy chết biến thành máu. Như vậy, càng không ăn thua. Việt luống cuống thêm nữa, cầm con dao tới gần đâm từng nhát. Chúng chết, biến thành vũng máu. Cầm gậy đập chúng cũng chết và biến thành vũng máu lớn hòa cùng dòng máu đặc sệt này.
Việt dừng lại hẳn động tác, càng làm vậy máu thấm vào vải, sinh mệnh anh cũng theo đó càng bị lụi tàn nhanh hơn. Anh vơ cuội lấy lá bùa ném đại vào đống hỗn độn kia. Một ánh lửa vàng bỗng bừng lên, chói lóa, rực rỡ, để lại sau đó là những giọt nước li ti không trọng lực bay lơ lửng trong không gian. Bên dưới chừa lại một khoảng trống, mấy con rắn e ngại không dám bén mảng chạm vào. Khoảng trống là một hình tròn bán kính khoảng bốn mươi centimet. Coi như anh có cơ hội sống lần hai rồi.
Nhìn lại trên tay vừa vặn còn hai tấm bùa, với nó sự tuyệt vọng mất đi trong một khoảnh khắc quay lại trong ngang tấc. Làm sao có thể thoát khỏi khu nghĩa trang này chỉ với một đường thẳng khoảng một mét sáu chứ?
Tấm vải bên dưới giờ này đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi. Máu đã ngấm vào hơn hai phần ba. Coi như anh làm liều, ném đại xuống khoảng cách giữa vải và khoảng trống lần bùa một, rồi lại ném thêm cái nữa xuống. Liên tiếp vậy cũng chừa lại khoảng hai mét. Xung quanh không thiếu gì, rắn vẫn bao vây lúc nhúc đến ghê hồn. Từ cả phía quan tài, từ cả phía bờ sông không ngừng trườn lên. Không thể tin nổi hiện giờ đã có bao nhiêu con rắn chung quanh đây nữa.
Tiếng òng ọc bổng phát ra từ phía dưới sông Hồng Đăng. âm thanh rì rì như thể radio bị nhiễu sóng vô cùng nhức óc. Việt đứng giữa khoảng trống cố gắng bịt tai lại. Mãi một lúc sau nó mới dừng lại. Việt thoáng nhìn qua phía dưới bờ sông dần nhô lên một cái đầu, nó cứ nhấp nhô nhấp nhô lên xuống một cách kinh hãi.
Cái đầu cứ nhấp nhô bay đi chạy lại theo bờ sông, chẳng gọi là chạy nổi vì thực sự là tốc độ cực kỳ nhanh. Việt lao mắt theo cái đầu bản thân đột nhiên lâng lâng một cách khó hiểu. Chết tiệt! Đó là thôi miên, không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn đó đã khiến anh bị định thân. Kịp suy nghĩ thì thật sự đã quá muộn. Mà lúc này điều nguy hiểm hơn nữa là thân anh bắt đầu tiến đến gần lũ rắn khiếp đảm kia. Đôi chân lê từng bước nặng nhọc không theo chủ đích mà tiến ra khỏi vòng tròn.