Chương 7: Sát Nhân Nắm Kiểm Soát

Tôi thấy rõ khung cảnh ấy, vì dù cho tiềm thức có sợ hãi thế nào đi chăng nữa, thì người hiện đang kiểm soát thân thể tôi vẫn thản nhiên mở tròn hai con mắt. Một phen thót tim khi nhìn thấy chính mình gây ra thương tích, may sao tôi vẫn có thể bình tĩnh ngay sau đó, bởi anh đã đỡ được trọn vẹn lực đâm xuống của con dao sắc nhọn này. Chỉ có điều vì anh dùng cả hai tay trần nên dao cứa vào da gây ra chảy máu tương đối nhiều.
Tôi chưa bao giờ mường tượng ra khung cảnh “chơi đùa” với anh Lâm bằng dao, không thử cũng chẳng dám có suy nghĩ kinh khủng như thế. Nhưng hiện giờ chính tôi lại được quan sát với vai trò người thứ ba và được đóng vào vai nhân chính của thước phim này. Thật sự chuyện này quá khiếp đảm đối với tôi.
Vốn anh Lâm cũng không phải là người dễ dàng có thể động chạm, nên chỉ cần vài giây, anh đã tung ra một cước đá văng chiếc dao đang ngự trên tay tôi một cách nhẹ nhàng. Vì thân thể tôi cũng khá yếu nên anh thừa sức khống chế tôi ngay sau đó. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh nhưng đủ khiến tôi phải cảm thấy kinh sợ. Đầu óc tôi lúc này hoang mang đến tột độ, trong một vài khoảnh khắc tôi cảm thấy thân thể dường như có lại được sức sống.
“A! Đau… đau.” Tôi bất giác thốt lên.
Thân thể tôi về đúng với chủ nhân của nó rồi. Tôi gắng gượng bảo anh Lâm bỏ tay ra, và đương nhiên là nó chẳng có tác dụng gì cả. Vì thế, tôi nhanh trí giả vờ nên cơn co giật. Anh Lâm thấy tôi có phản ứng nặng nên cuống cuồng thả hai tay của tôi ra, bóp mạnh vào vai gọi lớn:
“Kỳ Anh? Kỳ Anh!”

Đăng nhận xét