Chương 6: Đối Nghịch

Tôi giật mình, choàng tỉnh giấc. Mồ hôi ướt đẫm trên lưng, rỏ thành giọt từ trán chảy theo má rơi xuống. Tôi lấy tay quệt đi, phờ phạc nhìn ra phía cửa sổ. Trời đã sẩm tối.
Tôi mệt nhọc bước xuống giường, cất tiếng gọi:
“Anh Lâm ơi!”
Có lẽ là anh không đang ở tiệm nên tôi không thấy bất cứ một âm thanh nào được phản hồi lại. Chẳng hiểu sao tôi bắt đầu có cảm giác trống vắng, sợ hãi. Liệu có phải giọng tôi quá nhỏ nên anh không nghe thấy hay không? Bởi vậy dành lại chút thời gian và sức lực, tôi lớn tiếng gọi anh lần nữa.
“Anh có ở đó không?”
Không có tiếng trả lời nhưng dường như anh đang ở đây. Phía trước tầm mắt của tôi hiện ra một bóng người mờ nhạt, phải chăng là tôi vừa tỉnh dậy nên chưa quen với bóng tối nơi này. Vì nhìn không rõ, tôi nhoay mắt đồng thời đặt ra nghi vấn:

Đăng nhận xét