Chương 4: Chuyến Xe Cuồng Nhiệt

Phía dưới tầng hầm này chẳng có cái gì ngoài một gian trống vừa khít một người ngồi. Có lẽ là do cánh cửa ở phía trên bị đóng kín nên trong đây thiếu oxy làm tôi mê ngủ lúc nào không hay. Không gian là một màu tối đen, không thể xác định được thời gian. Chẳng rõ hiện giờ là bao lâu nữa nhưng hình như tôi có thể đoán ra bây giờ đang là vào trưa của buổi hôm sau rồi. Bởi, giấc mơ kinh dị về cánh tay nhợt nhạt đó lại bủa vây trong tâm trí tôi.
Lần này, nó chân thực và rõ ràng hơn cả. Không chỉ dừng ở trong cửa tiệm của anh Lâm mà nó còn quay ngược về khoảng thời gian trước đó, theo tôi đoán có lẽ là vậy. Trước tiên là mùi hoa tỏa hương thoang thoảng bốn bề rồi có tiếng rì rào của dòng sông xanh ngắt. Tiếp đó khung cảnh dần dần được hiện ra, đó là một cây cầu về đêm trông vô cùng đẹp đẽ. Tôi đang đứng đối diện với một chàng trai, nhìn qua nét mặt và dáng người có hơi đô con này không hiểu vì sao mà tôi thấy trông rất giống anh Lâm. Tôi không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây và tại sao bó hoa kia lại bị nát bét ở phía dưới chân tôi nữa.
Thêm nữa, hình như là tôi đang khóc!
Khung cảnh lúc này trông vô cùng thê lương. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng, hợp cùng những bóng đèn mờ ảo của cây cầu khiến lòng tôi bỗng dưng co thắt lại. Lồng ngực trở nên đau nhói, cơn cảm xúc từ đâu trào dâng lên, đôi chân vô thức đột ngột chạy đến thành cầu rồi dứt khoát nhảy xuống. Dòng nước lạnh lẽo trực tiếp xộc thẳng vào khoang mũi, ngấm vào tế bào da khiến nó lạnh ngắt. Tôi cựa quậy muốn thoát khỏi cái tình cảnh này, nhưng không thể, cả người cứ thế dần dần chìm xuống. Ý thức của tôi chỉ dừng lại ở cái cảnh, một bàn tay nhờn nhợt từ sau lưng tôi thò ra, chạm lấy và bóp chặt cổ tôi. Tôi cực kỳ khó chịu, vùng vẫy rồi ngột thở lúc nào không hay.
Đến khi sực tỉnh, tôi mới biết thì ra đó chỉ là một cơn mơ. Nhưng cơn mơ này nó chân thật lắm, như thể chính tôi đã từng trải qua cái tình cảnh như thế. Còn hiện tại, tôi vẫn đang ngồi dưới tầng hầm mà mẹ tôi bảo, chuyện trước giờ xảy ra vẫn là thực tại, không phải cơn mê nào hết. Tôi ý thức trở lại, vội vã leo lên tầng hầm và đập cửa. Lần này, không ngờ chỉ dùng một chút lực, cửa đã hoàn toàn được mở ra.
Tôi cố gắng nhoài người lên, đập vào mắt là một cảnh hỗn độn không thể miêu tả. Bàn thờ bị phá tan tành, các đồ vật rơi vãi lung tung, tro thậm chí vẫn còn bay trong không khí. Các bức tường dường như bị ai đó trát tro lên, quệt thành một đường dài, vừa bẩn thỉu vừa nhơ nhớp. Mặc dù bản thân đúng là bị sốc trước cảnh này nhưng tôi vẫn có thể bình tĩnh mà ngay lập tức nhớ đến mẹ tôi. Không dám tốn nhiều thời gian, tôi vội vã chạy sang phòng ngủ.

Đăng nhận xét