Chương 3: Bóng Trắng Lượn Lờ

Tôi đứng phắt dậy, chạy đến góc nhà cầm vững cây chổi lau sàn. Mẹ tôi thấy vậy cũng nhanh chóng chạy lại ra sân cầm lấy cây chổi cọ. Bà còn nhẹ nhàng mở to cổng ra để nhỡ gặp phải chuyện không may thì hai mẹ con cùng chạy kịp ra ngoài. Chúng tôi đi lên tầng hai, hai người hai phía vẫn luôn cảnh giác cao độ. Tầng hai vốn để không, ngoài bàn thờ của ba tôi ra thì chỉ có một căn phòng khác. Chúng tôi quan sát kĩ khu vực bàn thờ rồi đi thật chậm về phía căn phòng.
Không có gì.
Tất cả đều bình thường, ít nhất là hiện tại chúng tôi đã thấy khu vực bàn thờ và căn phòng đều không có gì xảy ra. Nhưng cả hai đều không dám thở phào vì chúng tôi đang không biết rõ tiếng động rốt cuộc được phát ra từ đâu. Và rồi ngay khi ấy, trong đầu tôi liền văng vẳng bốn từ âm âm trong cơn mơ:  “Nhanh... thắt... trên... lửng...”
Tầng lửng! Còn tầng lửng là vẫn chưa kiểm tra!
Tôi đưa mắt lên nhìn, cả mẹ tôi cũng chợt nhớ ra. Tầng lửng là tầng dùng để chứa đồ, bấy lâu nay mẹ tôi không ngó đến, đương nhiên tôi lại càng không. Mẹ tôi cầm cây chổi cọ thốc từng đợt lên trên cánh cửa gỗ, đồng thời cất tiếng lên hỏi:
“Có ai trên đó không?”

Đăng nhận xét