Kiến Trịnh tiến đến, lạnh lùng nhìn về phía bà Pho. Bà ta thấy thế liền phá lên cười một cách thích thú. Cậu không hiểu tại sao bà ta có thể cười trong tình thế này nữa. Tiếng cười trong mặt nạ kia khiến người khác cực kỳ khó chịu. Cậu thờ ơ tháo khuôn mặt của bà Pho ra. Không ngờ, người mà bấy lâu nay người đời vẫn gọi là bà Pho, thực chất lại là một người phụ nữ ước chừng chỉ hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi.
Kiến Trịnh chỉ sững người trong chốc lát, nhưng cũng không lấy làm quá ngạc nhiên vì tuổi của bà Pho so với dòng kí ức kia phải là như vậy thì mới hợp lí. Sau khi Tưởng Đường và Lâm Thời bỏ rơi bà Pho vào năm lăm tuổi, thì có lẽ sang năm sau đã hạ sinh được một đứa bé trai, là Tưởng Trạch. Bà Pho và Tưởng Trạch là hai chị em cách nhau chừng sáu tuổi, Tưởng Trạch còn trẻ đến thế, đương nhiên bà Pho cũng không thể già đi cho được.
Chỉ là Kiến Trịnh không thể tin nổi, người phụ nữ còn trẻ như thế đã trở thành một con ác quỷ đáng sợ, một mụ cáo già nham hiểm và thâm độc!
Cô ta cười chán chê liền nhìn Kiến Trịnh rồi mới cảm thán một câu:
“Ngươi không phải kẻ dễ đối phó, đến bước đường này, đúng là ta đã coi thường ngươi quá rồi!”
Kiến Trịnh nghe thấy giọng nói của cô ta, liền không khỏi thấy tức giận, dứt khoát cầm áo xách lên, quát thẳng mặt: