Chương 54: Tiền Lễ

Sau khi hay tin Nhạc Yến là người mà bấy lâu nay nó tìm kiếm, Nhạc Minh không khỏi rơi vào trạng thái phấn khích. Khoảng thời gian mà nó đi tìm tin tức của cô còn dài hơn cả khoảng thời gian cậu quen biết cô gấp mấy chục lần lận. Đến cả Kiến Trịnh cũng không thể mường tượng được rốt cuộc suốt những năm tháng đó làm thế nào mà Nhạc Minh có thể kiên trì và chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc đến vậy. Phải chăng niềm tin mãnh liệt trong nó đã được nuôi dưỡng bởi một thứ tình cảm cao cả - một thứ tình cảm chị em máu mủ ruột thịt thuần khiết và thiêng liêng chẳng lời nào diễn đạt cho đủ.
Nhạc Minh sốt sắng nói với Kiến Trịnh:
“Bà ta muốn tao phải làm gì? Tao hiện giờ có thể làm gì để tìm thấy chị ấy? Con mẹ nó! Suốt khoảng thời gian vừa rồi tao và chị ấy đã có thể cảm nhận được nhau. Vậy mà... vậy mà tao không thể động vào chị. Tao... tao là một kẻ hồ đồ, không biết chị ấy là chị của tao? Tại sao! Tại sao lúc đó tao lại ngu đến vậy?”
Nhạc Minh thậm chí còn có dấu hiệu quá kích đến độ phát điên và trở nên điên cuồng ở mức báo động. Cái cảm giác thứ mình hằng mong đợi ở ngay trước mắt rồi mà lại còn làm vụt mất trong thoáng chốc, nó thật sự rất khó chịu! Bất luận là ai cũng sẽ cảm thấy như thế, Kiến Trịnh hay Nhạc Minh đều không phải là ngoại lệ! Tâm trạng này hệt như cái cảm giác trong lòng Kiến Trịnh vào lúc mà Nhạc Yến âm thầm quyết định rời khỏi chuyến tàu hỏa đó vậy.
Kiến Trịnh cố gắng trấn an Nhạc Minh:
“Mày bình tĩnh lại đi! Hiện giờ mày đã có tin tức về chị ấy! Mày hoàn toàn có khả năng tìm thấy chị ấy, vì thế, điều mày cần làm bây giờ trước mắt là phải bình tĩnh! Đây không phải là thời gian để cảm xúc lấn át lý trí! Nghe chưa?”

Đăng nhận xét