Chương 38: Cú Lừa

Kiến Trịnh sững người.
Từ nhỏ, cậu đã có năng lực nhìn thấy ma quỷ nhờ cặp mắt âm dương này. Mười tám năm nay, Kiến Trịnh chưa bao giờ thôi dừng lại việc oán trách khả năng “kì diệu” này.
Thế giới tâm linh có thể coi là thứ vô cùng huyền bí, đối với nhiều người mà nói, đó là một hành trình khám phá đầy ly kì. Nhưng hành trình nào cũng đầy rẫy sự nguy hiểm, và bước chân vào chốn tâm linh còn nguy hiểm nhiều hơn thế. Chỉ cần nghĩ tới việc bản thân ngồi không cũng có thể chết, thậm chí khi chết rồi còn không biết mình chết như thế nào, thì đối với ai cũng sẽ cảm thấy thật tệ hại.
Kiến Trịnh không chỉ phải đối mặt với nỗi ám ảnh cực độ - thứ người ta thường gọi là bệnh hoang tưởng, mà còn phải đối mặt với chuyện tính mạng luôn luôn vượt ngoài tầm kiểm soát. Tựa như quanh năm suốt tháng cậu phải đứng ở nơi chông chênh chấp chới, trái tim dễ tổn thương lại bị guồng quay thời gian với trăm lần đập kịch liệt trong một phút, đó thật là một sự tuyệt vọng không nói lên lời!
Bởi thế, khi Nhạc Yến hỏi cậu câu này, trong đầu cậu đã ngay lập tức nảy ra câu trả lời, rằng chắc chắn là cậu không hề muốn năng lực này rồi. Chỉ là, Kiến Trịnh chưa tìm được câu từ để nói ra cho phải, nên cậu cứ ngồi bất động nhìn không chớp về phía cô.
Thấy vậy, Nhạc Yến mặt không biến sắc nhưng sóng trong lòng lại cuộn thành từng cơn, cô cố gắng nén lại sự gấp gáp, đều giọng lên tiếng:

Đăng nhận xét