Chuyện về những sát nhân bướm khá nhạy cảm trong thời gian hiện tại nên Kiến Trịnh cũng không muốn hỏi han gì. Sau khi giữ im lặng được một lúc, hai người ăn xong hết chỗ cháo tôm trên bàn, Kiến Trịnh mới vừa đi rửa bát vừa nói:
“Chiều tối đó, sao chị lại cố ý muốn tha cho con quỷ háo sắc kia vậy?”
Nhạc Yến ăn căng cả bụng, vốn chẳng còn đâu sức để đi lại nên nằm ườn xuống ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy câu hỏi của cậu cô cũng chẳng ngần ngại đáp lời:
“Con quỷ ấy rất đáng thương, tôi chỉ là cảm thấy số phận lận đận của mình xuất hiện ở nó nên tha cho thôi.”
Kiến Trịnh nghe đáp án thì lại càng tò mò hơn:
“Nó cũng lận đận giống như chị hay sao?”