Chương 22: Bùa Lớn

Nhạc Yến không thể chống cự lại sức mạnh của cả ba tên hình nhân quái dị. Cô hoàn toàn rơi vào thế bị động, toàn thân phải giãy dụa kịch liệt hòng thoát khỏi tình cảnh chết tiệt. Lồng ngực cô đau tức vì khoang phổi thiếu oxy trầm trọng. Thật không thể ngờ rằng, một linh hồn như cô cũng phải quằn quại khổ sở bởi không thể hít thở.
Trong suốt thời gian sau khi biết bản thân chỉ là một linh hồn, cô đã đắn đo suy nghĩ rất nhiều về tình cảnh thống khổ của mình. Cô đã tự hình dung lại tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối, nhưng sau đó, cô lại thấy tất cả đều rất mơ hồ hệt như nó chỉ là một cơn mộng mị thoáng qua. Cô nhận thấy bản thân thật nhỏ bé, và so với thứ bí ẩn to lớn ngoài kia, cô thật sự không hề biết một cái quái gì cả.
Ngay bây giờ cũng thế, thậm chí cô còn chẳng biết bản thân mình đã chết chưa. Thỉnh thoảng, cô có một cảm giác kỳ lạ nào đó, một cảm giác lạ lẫm hiện hữu và mách bảo rằng cô vẫn còn đang sống. Đôi lúc, cô thấy sự hiện diện của mình nom rất thật, mà cũng có đôi khi, cô tự thấy bản thân cô vốn chỉ là một kẻ đã chết không hơn không kém.
Giữa thực và ảo, Nhạc Yến không thể phân định.
Giữa sống và chết, Nhạc Yến không thể phân biệt.
Cô cảm tưởng như cô sẽ chết, cho dù bản thân cô là một linh hồn, một linh hồn đồng nghĩa với bản thân cô đã chết.

Đăng nhận xét