Phi Đan vẫn đứng im lìm một chỗ, đem hắn gói gọn vào tầm mắt. Sau đó, nó bị thu hút bởi ánh phản xạ vàng nhạt chiếu trên khuôn mặt, liền dời tầm mắt nhìn về phía trước. Đối diện nó là một cái gương khá lớn, nằm lặng lẽ, phản chiếu một khoảng rộng lớn của nhà hàng.
Ở nơi đây, tầm mắt nó thấy những cái bàn gỗ được xếp ngay ngắn, trên trần treo những chùm đèn tỏa sáng ánh vàng nhàn nhạt. Khung cảnh trong gương vô cùng ấm cúng và tràn đầy sức sống, không như linh hồn giá băng của nó, không như cái cây héo hon chờ ngày mục ruỗng trong tâm hồn nó.
Có lẽ bản thân nó không phù hợp với quang cảnh, nó chỉ nhìn thấy những đồ vật ấy, góc phòng ấy.
Nói cách khác, hình ảnh của nó không hề được chiếc gương kia phản chiếu, tựa như nó không phải một thực thể, không tồn tại ở khoảng không thời gian này.
Phi Đan cũng chưa bao giờ được thấy dáng hình của mình, bất kể là trong gương, dưới nước, hay những đồ vật có tính phản xạ. Nó cũng chưa được một ai hướng dẫn, chỉ bảo là con người có thể thông qua vật phản xạ mà thấy được bóng hình của mình. Rốt cuộc, nó cũng chỉ thấy lạ lẫm và lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả bằng lời.
Chiếc chuông gió treo trên thanh xà ở cửa chính đột nhiên vang lên, Kiên Súy và Phi Đan đều bất giác cùng hướng tầm mắt ra nhìn.