“Khụ khụ…”
Diệu An bỗng nhiên ôm miệng ho sặc sụa, khói thuốc cay cay ập đến nơi đầu mũi. Cổ họng khô khốc cố nuốt nước bọt để giữ bình tĩnh, tay quẹt qua cánh môi nứt nẻ tạo thành từng mảng kết vảy khiến vệt son đỏ bị lem thành một đường đến tận mang tai.
“An ơi, mama cho gọi mày kìa!”
Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, kèm theo đó là giọng nói của một người con gái cất lên. Chị ta đảo mắt qua lại tìm kiếm bóng người quen thuộc, bắt gặp bộ dạng bây giờ của Diệu An cũng sợ chết khiếp.
“Chuyện gì?”
Một câu hỏi cộc lốc.