Chương 1: Thân Nhầy Nhụa

“Đừng… đừng lại gần đây…”
Cơ thể gầy yếu đang run run vì lạnh cố gắng lùi về đằng sau, hơi thở ngắt quãng tưởng chừng sắp đứt lìa đến nơi. Đôi chân trần của đứa nhóc gắng gượng nhấc lên hòng tẩu thoát nhưng không thể, từng thớ cơ ấy đã bị ánh nhìn thèm khát của mấy tên to béo kia chi phối khiến nó cứng nhắc, vốn không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Mà bản năng muốn sống của con người có lẽ là thứ duy nhất đủ tỉnh táo để nhắc nhở bản thân đứa nhóc phải mau chạy đi.
“Tránh ra...”
Tiếng nói nhỏ yếu ớt hệt như làn sương mỏng đầu xuân khẽ cất lên, mang theo cảm xúc khổ sở vang lên trong con ngõ nhỏ với hy vọng đối phương sẽ buông tha cho nó. Có điều, chỉ thấy những bóng đen đó đáp trả bằng cách cười phá lên, nụ cười ghê tởm theo gió đông chờn vờn qua vành tai tím tái, luồn vào tận trong tâm khảm.
Vì đang là ban đêm nên chẳng mấy ai biết được mây đen đã kéo đến từ lâu, phủ kín đen đặc cả một khoảng trời rộng lớn. Sấm chớp thẳng thừng rền vang bốn phía, ánh sáng đột ngột chớp nháy xé toạc mảnh đen kịt thành hai nửa, tựa tiếng thét gào của đám u linh vọng lên từ nơi quỷ môn quan. Gió mỗi lúc một thêm mạnh, hung bạo đập vào chiếc cửa sổ nhỏ đang mở toang ở khu nhà bỏ hoang bên cạnh khiến chúng không ngừng va vào vách tường, tạo thành thứ âm thanh quỷ dị gai người.
Phụt...

Đăng nhận xét