Rầm!!!
Tiếng mở cửa mạnh bạo truyền đến, trực tiếp làm Diệu An giật mình. Ả nghiến răng quay đầu nhìn xem kẻ nào dám phá chuyện của ả, cho đến khi tận mắt chứng kiến dung mạo của người kia, mọi lời nói đều nuốt trở lại cổ họng.
Diệu An bất ngờ nhìn người trước mắt, bàn tay cô ả run lên nhè nhẹ. Ả không biết vì sao Mỹ Liên lại đến đây, chị ấy sao lại biết ả ở chỗ này. Mà Xương Vịnh cũng nhanh chóng lấy lại ý thức mà choàng tỉnh, mắt láo liên đảo khắp nơi.
Hắn không biết chuyện gì vừa xảy ra, thấy bản thân không mặc áo quần thì cũng không biết nên nói gì. Chưa kịp hiểu rõ tình hình, đôi đồng tử đã dời tầm nhìn đến cái xác đang dần cứng lại kia.
Bỉ Thứ vì mất máu quá nhiều mà chết, cách thức cũng không khác Uông Thành là bao. Làn da tái xanh như bên trong không còn lấy một chút gì là máu, đặc biệt là đôi mắt lồi ra hẳn bên ngoài, màu trắng đục đã sớm bị thay thế thành màu vàng đồng ghê tởm. Thứ bên dưới thân đã biến mất từ khi nào không rõ, thậm chí vết máu đã dần khô lại, màu chuyển sang màu đen tím.
Xương Vịnh sợ hãi, đến ngay cả việc hét lên cũng không thể. Hắn ta theo bản năng, nhoài người dậy rồi dùng chân đạp cái xác qua một bên. Cái xác theo quán tính lật người, đổ nhào xuống đất. Một tiếng “rắc” rợn người tràn đến bên tai, có cảm tưởng như phần xương sọ đã nứt toác. Nhưng thứ làm Vịnh để ý đến không phải là vệt máu đang ào xuống sàn nhà từ vết rách mới toanh trên đầu, mà là thứ cắm sâu vào hậu môn của Bỉ Thứ.