Diệu An trực tiếp vứt điếu thuốc đỏ xuống sàn, dùng chân đạp mạnh. Ngỡ như ả sẽ từ chối, ai ngờ ả thế mà cũng đồng ý.
Bỉ Thứ cũng quên mất, rằng ả ta bản chất vẫn là một con điếm…
Nhận được câu đồng ý của ả, Bí Thứ thở phào nhẹ nhõm, các cơ trong người cũng dần giãn ra. Cả hai chậm rãi bước đi trên con đường tối đen. Trong lòng hắn đầy cảnh giác. Hắn sợ ả ta lại giết hắn như Uông Thành, sợ bản thân thành người nối gót. Diệu An như có như không nhìn hắn, đôi đồng tử đen láy tưởng như không một tia vẩn đục.
Đáng ra, thứ xinh đẹp này không nên xuất hiện trên thân thể đầy tội lỗi của ả. Trời trêu đùa con người, ả ngẩng đầu thoáng nhớ lại chút kỉ niệm kinh hoàng ngày đó.
“Đến rồi.”
Giọng nói của Bỉ Thứ kéo tâm trí Diệu An về thực tại, hắn dẫn ả vào nhà, ngôi nhà có chút cũ kĩ in dấu sự thay đổi của thời gian. Một gã đàn ông ngồi trên giường từ nãy đến giờ chưa từng rời mắt khỏi ả kể từ khi ả bước vào, Diệu An thầm nghĩ, nếu giết người bằng mắt được thì ả đã chết từ lúc vừa bước vào rồi.