Cùng thời điểm cảnh sát phát hiện thi thể ở hẻm phố, cũng có hai người phát hiện thứ kinh tởm không kém sau cánh cửa nhà vào rạng sáng. Khi tin tức Uông Thành chết được đăng tải, hai người này không dám giấu diếm nỗi sợ hãi vẫn luôn túc trực trong lòng, liền gọi hẹn nhau tại một khách sạn gần khu vực.
Dáng người của họ không khác Uông Thành là mấy, tướng bụng phệ béo mỡ lười nhác, râu ria lồm xồm với ánh nhìn biến thái sởn lạnh. Không chỉ có điểm chung là vậy, khi họ đến khách sạn, cả hai người đều mang theo một hộp quà hình trụ gói bằng giấy nhiều màu trông khá đẹp mắt. Người cầm hộp quà màu vàng tên Bỉ Thứ, người còn lại cầm màu đỏ tên Xương Vịnh.
Bỉ Thứ đến trước. Hắn để hộp quà cách mình hẳn một đoạn dài ngoằng, lúc nhìn Xương Vịnh tay cầm một hộp quà kích thước y chang chỉ khác mỗi màu, hắn không khỏi cảm thấy rợn người. Mà Xương Vịnh hình như cũng thế. Bốn mắt nhìn nhau, hiện rõ dáng vẻ sợ hãi tột độ.
Chẳng là hồi sáng, họ nhận được hộp quà này ngay sau cánh cửa chính nhà mình. Hộp quà không đề cập bất kì thông tin người gửi hay người nhận nào. Vì tò mò, họ vẫn mở nó ra xem. Vừa lộ ra ngoài, từ bên trong liền phảng phất ra một thứ mùi gì đó hôi rình, pha lẫn cùng hút hương rượu nhè nhẹ nhưng căn bản không áp chế nổi mùi hôi kia. Hộp quà được rút dây hoàn toàn, bốn phía hộp tức khắc rớt ra bốn mảnh giấy lớn, để lộ thứ bên trong một cách toàn diện.
Họ tá hỏa khi nhìn thấy nó. Đó là một bình thủy tinh nhỏ, bên trong đang ngâm rượu trắng. Màu sắc trắng của rượu đã bị pha loãng với màu đỏ của máu nhưng vẫn có thể nhìn xuyên qua lớp nước. Họ thấy một quả bìu dái nằm yên dưới đáy bình, rõ ràng là bị cắt ra không lâu trước đấy. Không chỉ quả bìu dái khiến họ hoảng sợ mà còn vì chiếc nơ được thắt trên miệng bình thủy tinh kia, hình dáng nơ bình thường nhưng vật liệu thắt nơ lại kinh dị không nỡ nhìn - nơ thắt từ ruột người.
Không gian căn phòng yên tĩnh một hồi lâu rồi mới có âm thanh ồm ồm khàn đặc vang lên: