— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Âm thanh ngắc ngứ vang lên trong không gian sặc mùi thuốc thang. Trong căn phòng nhỏ của bệnh viện, dáng một người phụ nữ thanh mảnh đứng trước cửa sổ, trên tay cầm chiếc điện thoại đang chạy ghi âm. Cô ta nấc lên từng tiếng khó nhọc:
“Tôi là Hoàng Linh Chi, vợ chưa cưới của Nguyễn Phương Khải. Tôi… tôi thật sự xin lỗi cậu và các bạn của cậu. Chúng tôi… anh ấy đã làm điều không nên. Vì tôi, anh ấy có lỗi với cậu. Tôi… tôi đứng đây để ghi âm... để... nói với cậu. Cậu nhất định phải tin tôi. Thời... gian có thể quay ngược. Cánh… cánh…”
Giọng nói đột ngột trở nên gấp gáp hơn.
“Cánh sao đó! Nó… nó… nó có thể làm… Cậu phải làm… làm nó… trả nó về... nơi… của nó… nó… nó thuộc về.”
Đó cũng là tất cả những gì mà Việt có thể nghe thấy từ đoạn ghi âm đang phát trong điện thoại mà anh cầm trên tay. Nhìn về phía xa, trong làn nước lạnh lẽo đen sì, Việt vẫn thấy Khải lơ lửng trên mặt nước. Cái con người rất đáng để oán trách đó đang run rẩy đôi vai gầy. Những giọt lệ từ khóe mắt vô tri rơi xuống hòa cùng dòng nước. Cánh tay giơ lên khoảng không trung vô định, bất lực mà đùa giỡn với không khí. Mặt nước xáo động. Làn gió âm lạnh tràn về. Khung cảnh một góc bơ vơ, cô đơn, lạnh lẽo và ảm đạm đến tê cõi lòng người.