Chương 27: Sóng Đã Ập Tới

— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Buổi tối dài đằng đẵng cuối cùng đã trôi qua, hiện là sáu giờ sáng, cả đêm qua Thư và Việt đều không dám chợp mắt một giây nào. Hai đứa hoàn toàn không ngờ rằng, bài dị bản đồng dao Bắc Kim Thang lại thay thế từ “làng chi” thành từ “làng tri”. Khi phát hiện ra câu hát này được khắc trên cánh sao mà Việt tìm thấy, Thư đã sốc nặng, chết chân tại chỗ, đến nỗi mà suýt nữa để Việt mở mắt ra vì lo lắng không biết Thư đang làm quái gì.
Đêm qua, hai đứa ngồi vào phân tích, trao đổi với nhau nên thời gian trôi qua cũng rất nhau, không dài lê thê như mấy đêm trước nữa. Mà sáng hôm nay, Thư vẫn nhớ lời ông thầy pháp sư kia rằng sẽ ghé qua chỗ Việt tiếp tục đuổi con quỷ đi. Vì thế cô quyết định ra chợ mua vài đồ ngon nịnh bợ ông thầy, mong ông ta có thể đuổi con quỷ trong người Việt đi mãi mãi và hỏi thử cách có thể luân phiên được giữa linh hồn Việt và linh hồn Hùng. Cô và anh thật sự rất nhớ nó.
Chuông đồng hồ vừa đánh sáu giờ sáng, Thư đã ra chợ Chợ Lách mua sắm những thứ cần thiết. Khoảng thời gian từ sáu giờ sáng mà chợ đã rất đông, các mặt hàng cần thiết cũng rất nhiều. Thư mới đi dạo quanh khu A đã mua hết được những thứ cần thiết về làm một chầu cho ông pháp sư. Sở dĩ cô phải ra tận chợ để mua nguyên liệu vì cô muốn chính tay làm cho ông thầy thưởng thức, vốn để tỏ lòng ngưỡng mộ và bái phục. Cũng là để có thể gặng hỏi được những chuyện liên quan tới hắn và Hùng nên chắc chắn cô không thể quên được những chai rượu có ma lực khiến người khác thốt lên những điều không muốn nói.
Chuẩn bị nguyên liệu chưa đến 30 phút đã đầy đủ, Thư xách một lán đầy ắp những rau tươi củ quả và cầm trên tay ba chai rượu bọc vào cái túi bóng đen đi về. Từ khách sạn đến chợ Chợ Lách có đi qua một khu công nghiệp làm kính, cứ đến mỗi rạng sáng là bắt đầu hoạt động, bên trong phát ra những tiếng kính vỡ vô cùng sắc lạnh. Bản thân Thư mỗi lần đi qua đây không khỏi rùng mình vì những thứ tiếng ghê rợn ấy. Vừa bước đến khu này, Thư đã nổi sần sùi của lông tay, lông chân.
Dù sao khu công nghiệp này cũng ngắn, đoạn đường không phải dài nên Thư có thể cắn răng chịu đựng để đi qua. Cô ghét âm thanh này từ lúc lên cấp ba. Hồi đấy trường có những đợt thay bảng viết mới, mấy đứa bạn của cô rảnh người chạy đến những cái bảng cũ mà đùa nghịch. Hôm nào đến trường cũng nghe riết thứ âm thanh xẹt xẹt ấy khiến Thư nổi da gà, bất giác rùng mình như bị ma ám. Quãng thời dài đấy khá dài nhưng cũng đủ hình thành lên nỗi sợ âm thanh cào bảng hay những âm thanh tương tự.

Đăng nhận xét