Chương 15: Dự Tính Còn Điểm Khuyết (2)

— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
Trưa đến, mặt trời lại lên tới đỉnh điểm mang theo bao nhiêu tia nắng chói chang chiếu xuống chiếc lán được dựng lên từ gỗ lim. Thư ngồi bên giường không nhúc nhích, Việt ngồi phía bàn tương tự như Thư. Đứa bé nó đã đi đưa tang cho cụ Trương được hơn mấy tiếng trước để lại trong lán hai con người hai chiều sâu suy nghĩ.
Với lí do của Thư để mà giải thích với gia đình vừa có sức thuyết phục vừa có điều vô lí, cứ cho hai đứa nhân dịp ân ái đi thì vốn cũng chẳng thể chọn 3 tuần nghỉ Tết mà đi được. Hoặc có lẽ đối với Hùng và Thư như thế là bình thường, bởi nhà hai đứa nó cách trường không xa, muốn về nhà lúc nào cũng được nhưng đối với Việt thì lại khác. Nhà anh ở dưới quê lên thành phố học thì dường như những dịp này đều phải trân trọng, cứ cho là gia đình hai bên chúng nó không tỏ ra nghi vấn gì thì dì Mai anh chắc chắn sẽ nghi ngờ. Đến lúc đó mà bị bắt tại trận thì hai đứa sẽ phải trả lời thế nào, kể toàn bộ câu chuyện mà bản thân đã trải qua hay sao, thật nực cười, điều đó đồng nghĩa với việc chứng tỏ bản thân là một đứa bị bệnh tâm thần cấp độ cao sinh ra hoang tưởng đến trầm trọng.
Mà đến giờ nơi nương tựa được là cụ Trương nay lại qua đời, Việt không tài nào hiểu được chuyện ẩn sâu bên trong này. Một là cứ buông thả hết ra và chấp nhận mọi người coi bản thân bị thần kinh và Hùng sẽ biến mất mãi mãi. Hai là im lặng giấu giếm để hành động, tìm ra chân tướng vụ việc mà cứu lấy Hùng. Đến bản thân anh cũng thấy cách thứ hai là ổn và cũng như Thư, nó đã chọn cách này.
Trầm ngâm suy nghĩ mấy tiếng đồng hồ, bên tai anh không hiểu sao lại văng vẳng thứ âm thanh ma quái của bài Bắc Kim Thang. Dị bản của nó có thể là do anh nghe nhầm hoặc có thể là nó hát nhầm. Nhưng cái dị bản cổ quái này lại xuất hiện những ba lần, một lần là con bé trong thành cổ hát, một lần là trên cánh sao thứ hai và một lần là xuất hiện trong cuốn sách mà Hùng tìm thấy. Khoan đã, là cuốn sách, cuốn sách đó được viết ra thì chắc chắn có tên tác giả, mà tác giả không thể không thấy lạ khi bài đồng dao đó tự dưng đổi từ “là” sang từ “mà”, việc đó đồng nghĩa với chuyện tác giả đó thể nào cũng biết ít nhiều về bài dị bản đồng dao mới có thể dám viết lên những phần khác lạ này. Nếu đúng như anh suy đoán thì đây có thể là tia hi vọng mới mà hiện giờ anh và Thư có thể bám vào để lần.
Anh quay về phía Thư mà cũng trùng hợp khi Việt cũng thấy Thư quay về phía anh. Hai đứa dường như suy tính được điều nào đó đang định nói cho nhau nghe. Việt bỗng thấy lâng lâng trong lòng, anh khẽ nấc lên một câu thật rõ rành như muốn chứng thực cái suy nghĩ của Thư có đang trùng khớp với suy nghĩ của mình không.

Đăng nhận xét