Chương 11: Xác Sống Không Âm

— Các nhân vật, sự kiện, địa danh trong tác phẩm này là hư cấu. Mặc dù tác phẩm sử dụng một số địa danh có thật làm bối cảnh, nhưng mọi tình tiết liên quan đều không phản ánh bất kỳ thực tế nào. Nếu có, thì đều là trùng hợp ngẫu nhiên.
“Đúng. Đây là xe của con tôi. Nó đâu rồi?” - Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, nét đẹp nhã nhặn đứng trong đồn cảnh sát trả lời bực dọc.
Bà là mẹ của Lý Quang Hùng. Mấy ngày trước, bà và chồng có việc ra ngoài công tác, để nó ở nhà một mình tung hoành ngang dọc. Thế mà mới sáng hôm nay, bà vừa về đã phải nhận một cuộc gọi từ đồn cảnh sát. Thằng con này của bà cũng là đứa ngoan hiền, đôi lúc khiến bà bực vì sự nhút nhát của nó. Nhưng nói riêng về khoản “phượt”, nó chẳng kém gì mấy đứa hư hỏng suốt ngày chơi bời lêu lổng. Bà vừa nghe thấy đồn cảnh sát gọi điện đã cảm thấy là có liên quan đến chuyện này.
Lúc bà đến còn gặp người dì của bạn thân con trai bà - Vũ Quốc Việt. Dì ăn mặc luôn giản dị, lớn tuổi bà, nhưng tính tình lúc nào vẫn tươi trẻ hơn bà, có lẽ vì mấy năm nay bà đâm đầu quá nhiều cho sự nghiệp. Bà có đến nói chuyện với dì một đôi lời nhưng vẫn không quên sự bực tức trong lòng của bà. Vừa về nhà là có chuyện, đợi khi gặp nó bà còn phải giữ hơi mắng cho nó nhừ cái mặt ra mới đáng.
Vị cảnh sát trẻ tuổi trước mặt bà vừa nghe thấy câu hỏi, không đợi chờ lâu liền trả lời:
“Cô Đỗ Phương Uyên là mẹ của em Lý Quang Hùng và cô Vũ Thị Mai là dì của em Vũ Quốc Việt phải không ạ. Tình hình là chúng cháu vừa nhận được một cuộc gọi liên quan đến hai chiếc xe xuất hiện trên cầu Chương Dương, sau khi tra thông tin đăng kí biển số xe thì có thông tin một chiếc Honda là của em Vũ Quốc Việt, và một chiếc Yamaha là của em Lý Quang Hùng. Chúng cháu gọi hai cô đến đây vừa để tìm hiểu thêm thông tin, vừa để bàn giao lại hai chiếc xe cho hai cô.”

Đăng nhận xét