Mưa tạnh.
Lý Mão lững thững đi dọc theo con đường làng mà lòng có chút nặng nề, mắt khẽ chớp nhìn lên bầu trời cao vời vợi. Hôm nay trời có vẻ hơi âm u hơn so với thường ngày, gió nồm vừa nóng vừa lạnh phả vào thân thể khiến y rùng mình. Ngoài đồng, tiếng nói chuyện rộn rã của người lớn hòa cùng tiếng cười khanh khách của đám trẻ ranh, tạo ra thứ âm thanh ồn ào giữa cảnh trời hè nóng nực. Con diều sáo bay lơ lửng trên bầu trời xanh nhạt, xa thăm thẳm ngỡ như không có đích đến. Khúc du dương hệt một bản nhạc bi ai, vi vu nơi thinh không cao xa, thành công reo rắc trong lòng kẻ sầu muộn một nỗi buồn man mác đến khó tả.
Đứng trước căn nhà cũ quen thuộc, lòng Lý Mão lại nảy lên một cảm giác bồi hồi nhớ nhung xao xuyến. Y không nhanh không chậm bước ra phía sau nhà, dần hiện lên trước mắt y là gò đất nhỏ nhô cao, trên đó cắm một miếng gỗ màu nâu sẫm, có khắc một cái tên.
Nguyễn Bích Khuê.
Khóe miệng y có chút căng cứng, khó khăn nhoẻn lên thành một đường. Lồng ngực y có phần quặn lại, bỗng chốc cảm giác không khí xung quanh như bị rút cạn, cả tâm trí chìm sâu vào tấm bia mộ phía trước.
Đặt mấy cành hoa ly trắng muốt vào chiếc bình cổ cao ngay cạnh đó, Lý Mão cười rút chiếc khăn tay màu kem sữa từ trong túi áo, vừa lau chùi vừa nói.