Cô gái điên loạn đập ngất bạn trai mình rồi đưa thân thể anh ta vào một cái hộp sắt nhỏ như cái túi. Chất đầy những con rắn hổ mang phì phèo chất dịch vào trong chiếc “túi”. Bị cắn, anh ta đột ngột bừng tỉnh dậy, nhưng làm sao đấu lại được đám rắn đó, chỉ vùng vẫy trong sự bất lực. Chất độc ngấm sâu vào tế bào khiến anh ta nằm im không cử động, để mặc chúng cứ liên hồi chích chất độc qua bộ răng nanh dẫn truyền vào người anh ta. Anh ta chết trong sự đau đớn. Xác một tuần dần bị phân hủy, bong tróc ra từng mảng, chúng bởi không có gì ăn mà đánh chén lấy chất dinh dưỡng trong người anh. Chúng đớp từng mảng…
Cô gái sau cùng đã ném chiếc “túi” sắt đó xuống dòng sông Hồng Đăng, xác gặp nước bị phân hủy, mấy con rắn cũng gần như chết hết. Đúng thật là oán niệm, oán niệm cực kỳ lớn!
Hồi lại đêm hôm đó, nước sông Hồng Đăng trở nên trong suốt cực kỳ, vốn dĩ “chất bẩn” đã thoát khỏi dòng sông từ bao giờ để lại đám thuộc hạ rắn nằm ẩn mình dưới dòng sông, bởi vậy lúc nhìn xuống anh mới thấy một màu đen sì lộ rõ.
Nhưng chưa đủ, những chuyện này là có liên quan gì đến cô ta? Tại sao cô ta lại bảo tất cả là tại bản thân? Việt vẫn nhất quyết giữ súng di chuyển theo bước lò cò khùng điên của cô ta. Anh hét lớn thốt ra nghi vấn của mình: “Cô đã làm gì trong chuyện này?”
Phương Thục bỗng dừng bước nhảy, cô vội vàng ôm đầu lại. Từng mảng ký ức một thời đột ngột xen lại vào trong tâm trí cô: “Nó, nó quay trở về rồi…”
“Quay trở về gì cơ? Cái gì quay trở về?” Việt ngỡ ngàng hỏi trước phản ứng của cô ta.