Sáng thức dậy, con mèo đen hôm qua đã chạy đâu mất. Nhìn chiếc hộp trống rỗng trong góc phòng, anh bỗng dưng thấy lòng mình nhức nhối. Nghĩ lại chuyện của Hồng Nương, còn hai ngày nữa là anh phải lên thành phố rồi nên thời gian chỉ còn rất ngắn để làm cho ra lẽ chuyện này trước khi rời khỏi đây, phải tranh thủ đi tìm manh mối, chứ hơn tháng qua lưng anh đau nhức không sao xuống nổi giường.
Vươn vai một cái, anh mặc chiếc áo phông trắng vội vã đi ra ngoài.
Đầu tiên anh điều tra về vụ hồn Hồng Nương báo mộng xôn xao cái ngõ nhà bé suốt mấy ngày qua. Anh nghe ngóng được sơ sơ chuyện này bắt đầu khoảng một tuần trước, không quá muộn cũng chẳng sớm. Điểm chung là chuyện này đều nhắc tới một ông già râu tóc bạc phơ đứng ở đầu giường ngăn không cho nạn nhân bị “Hồng Nương” bắt đi. Thêm cái chuyện lần trước người đàn ông ở khu nghĩa trang đó lại biến thành một con rắn trôi theo dòng nước xuống sông Hồng Đăng. Cùng với chuyện cặp mắt sáng hoắc kì lạ phía bên khu rừng đó nữa. Thật sự trong đầu anh bủa vây bao nhiêu là nghi vấn không lời hồi đáp, tâm trí cực kỳ rối bời!
Có lẽ mọi chuyện, vừa có hư vừa có thực…
Vừa đi vừa suy nghĩ, anh vô tình đến nghĩa trang từ bao giờ. Bên trong vọng ra tiếng hét lớn của một người phụ nữ trung niên: “Hồng Nương ơi Hồng Nương, cháu chết rồi thì làm ơn xuống địa ngục đi, đừng ở đây vấn vương cô nữa, cô thật sự mệt mỏi rồi. Tất cả đều vì cháu, con bé nghịch ngợm chết tiệt này! Cháu làm cô khổ sở suốt mấy ngày qua, cháu biết không, có thể tha cho cô hay không?”
Chất giọng đanh đá pha lẫn những lời van nài, thanh âm nghe cực kỳ đáng thương. Có vẻ người phụ nữ ấy đã bị dày vò không ít. Việt đẩy cánh cổng nghĩa trang ra, tiếng kẽo kẹt lại vang lên quen thuộc. Nghe thấy tiếng động, người phụ nữ này nhanh chóng gạt đi những dòng nước mắt tiều tụy, quay hướng sang chỗ Việt. Anh cầm theo một tờ giấy mềm đi đến chỗ cô. Cô nhận lấy, thấm lên khóe mắt rồi nở nụ cười nhìn anh.