Chương 2: Con Mèo Kì Lạ

Mặt trời lên, những ánh sáng chiếu lên khuôn mặt rám nắng của Việt. Anh khẽ nhếch mắt, đưa tay che trước mặt. Bình minh vừa lên, mưa cũng tạnh từ bao giờ. Trông cái hình dạng lôi thôi nhếch nhác của anh đúng thật chẳng ra làm sao. Việt lập tức đứng thẳng dậy, nhớ lại chuyện tối qua, anh mò mẫm tấm lưng gầy. Có băng vải, toàn lưng anh đều đã băng bó. Anh giật mình, chuyện hôm qua là sự thật. Hơn nữa, còn có người giúp anh…
Phía ngoài cửa nghĩa trang vang lên tiếng mở kẽo kẹt, người đàn ông trung niên với thân hình to lớn tiến lại gần anh. Bác là bảo vệ mới của khu nghĩa trang quái dị này. Anh và bác cũng hỏi thăm đôi lời rồi nhanh chóng dọn dẹp cái túp lều đơn sơ kia. Nhìn lại dòng sông trước khi rời đi, anh cầm theo một hòn đá tới.
Kì lạ, dòng sông hiện giờ chẳng còn vẻ trong suốt như tối qua nữa mà hiện giờ nó vừa nông vừa bẩn vừa đục trông tồi tệ làm sao! Phía bên rừng cây, vẫn là đôi mắt phát ra ánh sáng xanh, chính “người” đó đã giúp anh hôm qua, hãy còn in sâu trong tiềm thức của Việt. Con rắn đen, lưỡi thè ra ánh bóng kim loại, vật lạnh rạch lưng anh, anh bất giác rùng mình ném nhẹ viên sỏi được ba nấc rồi chìm nghỉm xuống dòng nước.
Việt quay lưng đi trong lặng im cùng bao nghi vấn bủa vây. Đằng xa xa phía rừng cây, có một con mèo đen lấp ló đứng đấy, cặp mắt xanh lá mạ chăm chú nhìn bóng lưng Việt rồi nó lại lẩn vào trong bụi cây phía dưới chạy đi mất.
Nửa tháng sau, vì khu nghĩa trang này cách khu rừng phía bên kia một con sông nhỏ tên Hồng Đăng nên xác của Hồng Nương được phỏng đoán là bị thú dữ quật mộ ăn mất xác, đại khái là vậy mặc dù còn rất nhiều điểm vô lý. Việt cũng được cấp phép chuẩn bị lên thành phố thực tập trong tổ hình sự, tháng sau anh sẽ lên đường.
Hơn mười năm ngày trôi qua, vết thương trên lưng của Việt cũng dần hồi phục. Vụ của Hồng Nương tưởng chừng đã kết thúc, ai ngờ vẫn còn nhiều tin liên quan tới bé.

Đăng nhận xét