Âm thanh dừng hẳn, cậu nghe thấy tiếng mẹ vội vàng nói gấp, từng câu từng chữ kề sát bên tai:
“Không sao, không sao, có mẹ ở đây, con không sao hết, mọi chuyện đều ổn, tất cả đều ổn...”
Nghe thấy những âm thanh quen thuộc, trìu mến, Hải lấy hết dũng khí từ từ ngước mắt nhìn lên phía trên. Khuôn mặt hao hao gầy, đôi mắt đầy những vết chân chim có thêm cả quầng thâm đen xuất hiện trước mặt cậu. Đôi mắt Hải chợt tuôn lệ, ôm chầm lấy mẹ mà khóc nấy khóc để.
Bà bị hành động của cậu làm cho sửng sốt. Đến khi hoàn hồn mới khẽ đặt nhẹ bàn tay mình lên tấm lưng của cậu, vuốt ve, an ủi nó. Chờ cậu bình tâm lại, bà mới nhẹ giọng hỏi cậu:
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao tự dưng con ngồi co rúm vào một góc mà khóc òa như này?”
Cậu ngạc nhiên đến đứng hình. Chẳng lẽ mẹ cậu vào đây chỉ vì nghe thấy tiếng cậu khóc thôi hay sao? Hải quay phắt về phía cánh cửa phụ, nhìn đăm đăm cái nơi mà cậu vừa ném chiếc điện thoại quỷ ma ấy đi. Nhưng ở đó trống không, giống như vốn không hề từng có chiếc điện thoại nào cả.