Tháng bảy còn có một cái tên khác là tháng cô hồn. Trong năm vào tháng này, các vong linh được đặc xá lên dương gian từ mùng hai đến mười lăm tháng bảy âm lịch. Trong khoảng thời gian ấy, chúng có thể đi lang bạt khắp nơi mang đến rất nhiều điều xui xẻo, reo rắc những phiền toái cho nhân gian. Và tới rằm tháng bảy, cũng tức là khi các vong linh quay trở về địa ngục, âm khí lúc này sẽ xung thiên khắp trần thế. Để không vướng họa vào thân, nhà nhà đều sẽ cúng cháo, gạo, muối,... cho chúng, mong chúng không quấy nhiễu cuộc sống của gia chủ.
Năm nay cũng vậy, mẹ Hải từ sáng sớm đã ra chợ mua đồ lễ để chuẩn bị bàn cúng. Những ngày này dịch bệnh lây qua đường hô hấp đã thuyên giảm, chợ cho mở cửa nhưng vẫn phải thực hiện một số yêu cầu bắt buộc về phòng chống bệnh dịch. Bởi vậy, Hải bị mẹ bắt ở nhà.
Cậu là đứa con duy nhất của một gia đình đơn thân, vừa mới bước sang tuổi 15. Ở trong độ tuổi này, sức chơi luôn dồi dào trong cơ thể. Tuy vậy, Hải không thể giải phóng như vốn dĩ, bị bắt ở nhà suốt mấy tháng trời khiến cậu thật sự cảm thấy bí ngộp, người ủ rũ như một thằng tự kỉ.
Nhìn bóng lưng mẹ khuất sau cái ngõ dài dằng dặc, Hải não nề bước vào trong nhà, bật tivi lên, nhưng mắt lại dán vào chiếc điện thoại trên tay. Tiếng ting ting phát ra từ điện thoại liên hồi, chẳng là có mấy thằng bạn của Hải rủ cậu đi chơi. Nhìn dòng chữ trên màn hình, Hải không khỏi tức tối.
Dịch bệnh mấy ngày gần đây dù sao cũng không còn nặng như mấy tháng trước nữa. Hơn thế, chúng bạn của cậu ai nấy đều được la cà rong chơi, không bị bố mẹ cấm ra ngoài. Tại sao lại chỉ có mình cậu cô đơn, rũ rượi một mình ở nhà như vậy?
Nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, Hải không khỏi chần chừ. Bảy chữ “Ê, tối nay mày đi chơi không?” như được thần thánh hóa khiến nó trở thành một sinh vật mê hoặc làm cậu không sao tự chủ được bản thân.