Gió thu đêm len qua các ô cửa chưa được đóng kín, phả một làn khí se se lạnh vào trong nhà. Trong không gian, mùi nhang thoang thoảng giúp tâm hồn con người thanh tịnh đi nhiều phần. Nhưng bây giờ thì không phải vậy! Cái giá lạnh chạy dọc toàn thân Kiến Trịnh khiến cậu run bần bật như cái máy mát-xa đang mở ở công suất cực đại, lại thêm một mùi hương ngai ngái đánh vào khứu giác, thành công để cánh mũi cậu văng ra một hơi thở lớn.
Hắt xì…
Chiếc mũi cao và thẳng tắp của cậu ngay lập tức ửng đỏ.
Người phụ nữ trước Kiến Trịnh trông lạnh lùng vô cùng, sau khi đe dọa xong rồi chờ được thêm mấy giây, ả lại còn bổ sung thêm một câu nói mang tính cưỡng buộc rất cao:
“Tôi khẳng định cậu có thể nhìn thấy tôi. Cậu sẽ không thể thoát được tôi.”
Trong một thoáng qua, lông chân lông tay Kiến Trịnh thi nhau nổi lên sần sùi. Câu nói này khá hợp với mấy anh nam chính trong tiểu thuyết lãng mạn đấy. Dù ả nhìn có vẻ lớn tuổi hơn cậu, nhưng đâu nhất thiết phải thốt lên những lời trưởng thành, sang trọng đến mức sởn gai ốc thế?