Tín ngưỡng luôn là một nét văn hóa đẹp của nhân loại, tuy vậy, mê tín dị đoan luôn là mặt đối lập tệ hại của tín ngưỡng. Mê tín hoàn toàn có thể thôi miên, thao túng tâm lí con người. Mê tín khó cưỡng cầu, tuy đáng sợ là vậy, nhưng người biết lợi dụng mê tín lại càng đáng sợ hơn.
Giả sử như tình cảnh bây giờ, Lâm Thời là kẻ mê tín, còn bà Pho lại là kẻ thao túng tâm lí thông qua sự mê tín. Tình thế ép buộc chuyện khó xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Lâm Thời chính xác là một người bị mê tín điều khiển, nó đem lại tác hại, khiến bà ta làm việc mà đất trời không thể dung thứ - giết người.
Lâm Thời sau khi nổ súng liền thở dốc. Bà ta dường như nhận ra điều kinh hoàng nào đó, con ngươi giãn ra đầy vẻ khủng hoảng, nhưng tất thảy dường như đã quá muộn. Kiến Trịnh thật sự không thể tin nổi thực tế đã xảy ra, trong giây phút không chấp nhận đó, cậu đột ngột nhắm súng bóp cò về phía Lâm Thời. Bà ta nổ một súng vào Nhạc Minh, cậu muốn bà ta phải ăn miếng trả miếng, vì thế, tiếng súng thứ hai tức khắc vang lên, đường súng bay thẳng đến lồng ngực của Lâm Thời.
Viên đạn hung hăng mãnh liệt lao đến, Lâm Thời quả thực không có chút thời cơ nào để chạy thoát, chỉ biết đứng im nhắm mặt chịu trận. Chỉ là, viên đạn đã dừng, nhưng Lâm Thời không có bất kì một vết thương nào. Lúc mở mắt ra, bà kinh hãi khi thấy Tưởng Đường đã dùng thân đỡ thay mình.
Tưởng Đường sau khi trúng đạn liền nằm sấp xuống nền đất. Lâm Thời hoảng hốt vứt chiếc súng lục mà mình đang cầm trên tay, quỵ xuống sợ hãi nhìn chồng của mình. Tay chân bà luống cuống không biết làm gì hơn, lúc chạm đến thân thể của Tưởng Đường, tay bà run rẩy cực độ, đến khi chạm phải dòng máu nóng ấm đang chảy ra từ bả vai của chồng, bà rưng rưng rồi gào lên khóc.
Sau khi bình tĩnh, Kiến Trịnh phải mất mấy phút để định hình lại sự việc. Cậu đã nổ súng rồi? Kiến Trịnh chỉ có một suy nghĩ vậy trong đầu, quanh quẩn và khắc sâu vào trong não bộ. Tiếp đó, suy nghĩ ấy liền bị một suy nghĩ khác áp đảo, đó chính là Nhạc Minh có sao không, có ổn không? Khoảnh khắc đó, Kiến Trịnh bỗng chốc nghe thấy một âm thanh khóc than khác, hòa lẫn cùng tiếng khóc đớn đau của Lâm Thời.