Nghe thấy Kiến Trịnh nói vậy, mấy người đang muốn tiến lên liền khựng lại rồi rụt rè lùi về mấy bước. Những người này đều là nhân viên được gia chủ thuê, vừa để bảo vệ vừa để làm khách cho đông vui đám cưới ngụy đám tang này. Bởi vậy, họ đương nhiên là chẳng ngu gì mà mạo hiểm. Bấy giờ, Nhạc Minh cầm súng hăm dọa, đây là một sự thuận lợi, và có thể đảo ngược tình thế. Có điều, dường như sau vụ nổ súng vừa rồi, Nhạc Minh đã mất toàn bộ sức lực và khí thế của mình, tay nó đương cầm súng có dấu hiệu run rẩy trông rõ.
Lâm Thời thấy thế càng thêm tức giận, quát:
“Mẹ mấy bọn quái gở! Thằng oắt nhà cậu mau làm cách gì khống chế cậu ta đi! Đám cưới của nhà tôi rối tung rối mù vì hai đứa cậu đấy! Mẹ kiếp!”
Kiến Trịnh vừa bị trói vừa bị hai tên to con đứng giữ, nghe Lâm Thời nói vậy, cậu nhanh chóng cất tiếng:
“Bảo họ thả tôi ra, tôi mới có thể khuyên nhủ được cậu ta chứ?”
Lâm Thời tức khắc nhìn sang phía hai tên bảo vệ, đánh mắt tỏ ý thả Kiến Trịnh. Chúng nhanh chóng tháo dây thừng đang siết chặt tay cậu ra. Kiến Trịnh được cởi trói, liền thả lỏng cổ tay, đi từng bước chậm rãi đến chỗ Nhạc Minh. Nhạc Minh cảnh giác nhìn những tên lực lưỡng đang nhăm nhe tìm cơ hội đảo thế, lúc thấy Kiến Trịnh bước đến, nó vẫn đăm đăm quyết liệt nhìn từng cử động chúng nhưng miệng thì lại run run hỏi Kiến Trịnh: