Dứt lời, gió ngàn thổi lên mãnh liệt, cuốn cát bụi bay mịt mù. Cơn gió như cơn bão lớn sắp sửa đổ bộ, không ngần ngại cuốn phăng các đồ vật trên bàn cúng đi thành một mớ lộn xộn không sao kể xiết. Mỗi chỗ một vật dụng, đồ đạc nằm vất vưởng trên đất hoặc treo lơ lửng trên các ngọn cây. Lúc này, hiện trường thật sự thảm thương không nỡ nhìn.
Kiến Trịnh cùng ông thầy vô thức giơ tay lên chắn bụi. Lúc hạ xuống, hai người đã bị cảnh tượng như vừa xảy một trận thảm họa trước mắt làm cho kinh sợ. Sức mạnh của con quỷ đó ghê gớm như vậy sao? Đến cả ông thầy thấy một phen này cũng có cái nhìn khác về con quỷ. Nó không phải là loại dễ đối phó, là bản thân ông đã quá khinh thường nó rồi.
Kiến Trịnh dáo dác nhìn quanh bốn phía, muốn tìm kiếm hình bóng của cái đầu lâu kinh tởm kia. Gió vẫn còn khá mạnh, nhưng đã giảm đi nhiều phần. Kiến Trịnh căng mắt chăm chú cực độ quan sát từng khu vực nhưng tuyệt nhiên không tìm thấy tung tích của quỷ dữ. Nó đã biến mất hoàn toàn không dấu vết.
Có vẻ ông thầy cũng cảm nhận được không có luồng âm khí nào phảng phất quanh đây, liền giả vờ ho sặc sụa nói:
“Thầy đang làm lễ cắt duyên âm cho con, tại sao con lại phá hỏng buổi lễ như vậy?”
Đây là muốn đổ lỗi hay sao? Rõ ràng ông đã làm việc khinh suất mà?