Chương 49: Xác Treo

Nhạc Yến cố gắng giảm thiểu tiếng động về mức ít nhất có thể trong căn phòng quá đỗi yên lặng này. Nhiều khả năng bên ngoài, những tên bảo vệ đô con vẫn đang thay phiên túc trực đứng canh. Để có thể thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt, điều tiên quyết là Nhạc Yến phải thật nhẹ nhàng.
Đợt trước, cô cảnh giác thoát ra ngoài bằng cách luồn lách qua cửa sổ, men theo hành lang đi chậm rãi về hướng cửa tứ hợp viện, cuối cùng là chạy thoát hẳn ra cánh rừng phía Nam. Cả quá trình, Nhạc Yến luôn chú ý đến những khung cảnh xung quanh. Lúc đó không có nhiều bảo vệ như bây giờ, bởi vậy cô có thể dễ dàng tẩu thoát. Lần đó diễn ra vô cùng thuận lợi, thuận lợi đến độ ngỡ tưởng như một giấc mơ vậy.
Đợt này, Nhạc Yến chắc chắn rằng nó không còn dễ dàng như trước nữa, ít nhất là giờ đây cô phải đối mặt với rất nhiều bảo vệ. Muốn so sánh thân thể gầy gò này của cô với đám quái vật canh gác kia thì hận không thể bỏ cuộc sớm, bởi thật sự là hai bên quá khập khiễng rồi. Nhưng không vì thế mà khiến cô bỏ cuộc, ngược lại, tình cảnh này còn bắt ép cô phải bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Căn phòng này có ba cửa số. Nhạc Yến thận trọng xem xét thì phát hiện đằng sau đó quả nhiên có bóng người. Nhạc Yến bước thật khẽ sang phòng chứa quan tài băng. Ở đây chỉ có hai cửa sổ, nằm ở hai hướng trái phải của căn phòng, đối diện với quan tài là cánh cửa ra vào khá lớn. Cô tiến đến hai cửa sổ, đúng như những gì cô dự đoán, cũng đều có bóng người đứng canh. Đương nhiên cửa chính cũng chẳng phải ngoại lệ. Nhạc Yến vắt óc suy nghĩ, làm sao cô có thể thoát khỏi chốn kín như bưng này được đây?
Thời gian gấp rút trôi đi, không cho phép cô suy nghĩ, Nhạc Yến đành đánh liều thử một cách cực kỳ mạo hiểm. Cô tiến đến quan tài băng, lặng lẽ đứng nhìn thi thể người đàn ông trước mặt. Sau cùng, cô sẽ sàng nói:
“Tưởng Trạch, tôi không biết cậu là một người như thế nào. Nếu cậu là một người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không trách cứ tôi. Còn nếu cậu cùng giuộc với bọn họ, thì tôi xin được mạo phạm mà không cần hỏi ý kiến của cậu. Nhưng cho dù là gì đi chăng nữa thì cuối cùng vẫn là tôi nợ cậu một ân tình! Xin thứ lỗi!”

Đăng nhận xét