Chương 47: Áp Giải

Ban sáng, Nhạc Yến rời khỏi tàu hỏa, nơi đến cách chỗ cô đứng chừng mười tám dặm nữa. Nhưng dẫu sao đối với một linh hồn mạnh mẽ như cô, khoảng cách này chẳng là cái thá gì cả. Nhạc Yến đưa bàn tay lúc ẩn lúc hiện lên che lại một bầu trời đầy nắng vàng. Trên cao, tia nắng thẳng thừng xuyên qua từng kẽ tay, chiếu lên khuôn mặt lúc sáng lúc đậm của cô. Nhạc Yến đứng trên mảnh đất địa ngục này, đau đớn thay, cô dường như được sống lại.
Thân thể Nhạc Yến có những dấu hiệu thay đổi mới. Từ lúc trên tàu hỏa cô đã nhận ra rồi, quả nhiên đúng với lời của hình nhân bướm kia nói, chỉ cần cô trở về càng gần thân xác thì sự tồn tại của cô càng hiện diện rõ. Những mảng đậm hiện dần trên người cô, là minh chứng rõ ràng nhất cho chuyện đó. Một linh hồn đúng chất một con quái vật, tồn tại và sống sót ngay cả khi thoát khỏi thể xác.
Sau khi rời đi, cô nhanh chóng lướt mình về hướng Bắc. Mục đích của cô chính là tứ hợp viện trên đỉnh núi ở phương hướng này. Cô chẳng nhớ rõ từng địa điểm ở trên mảnh đất kinh dị này đâu, nhưng cô có thể xác định được nơi quỷ ma đó là ở hướng Bắc, vì lúc cô trốn chạy, căn bản là cô cắm đầu chạy suốt về phía Nam. Hơn hết, điều làm cô chắc chắn rằng bản thân đã đi đúng hướng chính là do thân xác của cô ngày càng hiện diện rõ ràng.
Không lâu sau đó, Nhạc Yến đã lên được con núi nọ. Rừng cây ở đây rậm rạp và um tùm. Đường lên núi quanh co nhiều hướng rẽ. Không khí trên núi thoáng mát nhưng lẩn sau đó là thứ mùi khí lạnh rùng rợn đến gai người. Ngọn núi này vẫn luôn hiện diện trong tâm trí của Nhạc Yến. Nó không khác nào một bức tranh được khắc sâu trên từng lớp nhăn của não, in và hằn rõ trong bộ não của cô đến mức ám ảnh.
Nhạc Yến cảm thấy bản thân thực sự rất sợ hãi trước khung cảnh này, nhưng cô không thể không tiến lên phía trước. Phía sau cô còn có Nhạc Minh - đứa em trai bé bỏng đang bị những thứ kì dị bủa quanh - thứ mà đến từ chính số phận của cô. Nhạc Yến phải tự mình đối mặt, đúng thế, việc lôi kéo người khác gánh thay như Kiến Trịnh đó chính là một sai lầm.
Nhạc Yến dũng cảm lao về phía trước, mặc kệ tất thảy những thứ gọi là hèn nhát, sợ hãi, gục ngã đang kìm hãm bản thân cô.

Đăng nhận xét