Mười năm phút đến nửa tiếng sau, Kiến Trịnh vẫn chưa thấy Nhạc Yến quay trở lại. Cậu đã giải thích rất nhiều với nhân viên tàu hỏa nhưng họ tuyệt đối không cho mở cửa toa ra. Mà cho dù có được mở thì Kiến Trịnh làm gì có dũng khí nhảy từ toa này sang toa khác đâu.
Cậu làm loạn một hồi rồi cũng thôi. Kiến Trịnh ngồi xuống, lấy lại được chút bình tĩnh, liền cầm điện thoại nhắn tin sang Nhạc Minh:
“Chị ấy biến mất rồi.”
Không lâu sau, Nhạc Minh gấp gáp trả lời lại bằng vài câu nghi vấn:
“Gì cơ?”
“Ai biến mất?”