Kiến Trịnh nhíu mày, muốn nói gì đó với Nhạc Yến nhưng sợ bản thân mất tập trung, lại quay trở về cố gắng trả lời đáp án. Tức khắc, tiếng bút xoèn xoẹt trên trang giấy trắng lần nữa vang lên. Ban đầu là một mạch trơn tru đến hết một trang, tiếp theo đó là chậm dần chậm dần rồi dừng hẳn. Kiến Trịnh lần nữa gặp phải khúc mắc, não bộ căng ra quá độ khiến khuôn mặt cậu bắt đầu nhợt nhạt rồi đổ mồ hôi hột. Tại thời khắc tưởng chừng như tuyệt vọng, một câu nói nhẹ nhàng trong không gian truyền đến tai làm mạch tư duy của cậu hoàn toàn được khai mở:
“Công thức Green.”
* Công thức Green (hay định lý Green) đưa ra mối liên hệ giữa tích phân đường quanh một đường cong khép kín C và tích phân mặt trên một miền D bao quanh bởi C. Đây là trường hợp đặc biệt trong không gian 2 chiều của định lý Stokes, và được đặt tên theo nhà toán học người Anh tên George Green.
Kiến Trịnh bắt lấy thông điệp cứu cánh ấy, không biết trời đất đang luân chuyển cái gì, chỉ biết đầu óc đang cùng toán cao cấp chiến đấu một trận sống còn kịch liệt. Lúc tính ra kết quả, Kiến Trịnh quả thật mừng đến phát khóc. Cậu ngẩng đầu lên mừng rỡ nhìn xung quanh, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng của Nhạc Yến đâu nữa.
Tiếng chuông vang lên báo hiệu thời gian làm bài thi đã hết. Kiến Trịnh cầm bài làm lên nộp, lúc ra khỏi lớp vẫn phải nán lại một lát để đợi Nhạc Minh.
Lúc ra, nó vừa nhìn thấy cậu đã than trời than đất: