Chúng bổ sung thêm một mục tiêu nữa là Kiến Trịnh! Cậu không rõ bản thân sẽ gặp phải trắc trở gì nhưng cốt lõi cậu vẫn là một con người. Hình nhân nọ tác động lên người cậu đại khái chỉ hệt như một đám ong bướm phiền phức vây quanh. Thấy vậy, sát nhân bướm chỉ còn nước quấn quanh người cậu hòng hút sạch dương khí khiến cậu chết thành một cái xác khô queo. Kiến Trịnh lập tức thấy cơ thể mình bị vô vàn bướm bủa vây, trùm lấy toàn thân thể của cậu như muốn quấn cậu thành một cái xác ướp vậy.
Phía bên kia, Nhạc Yến phải đối mặt với hai sát nhân bướm còn lại. Chúng dường như yếu hơn lúc trước, lại giảm đi mất một tên nên Nhạc Yến coi như là có thể đối chọi được với cả hai. Nhưng nhìn chung, cô cũng bị hao tổn về thể lực rất lớn, chỉ có thể cầm cự được lâu hơn mà thôi.
Kiến Trịnh cảm giác sinh lực của mình cũng bị rút kiệt dần dần. Người cậu có dấu hiệu chùng xuống và nặng nề hơn trước. Cậu biết, sát nhân bướm đang muốn giết cậu hệt như cái cách con quỷ háo sắc kia từng làm. Nếu không chống cự, bản thân cậu thật sự biến thành xác ướp chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Lúc này, cậu bất chợt nghe thấy âm thanh cao vút của Nhạc Yến:
“Kiến Trịnh! Cậu còn nhớ hình vẽ trên tấm bùa đó không?”
Kiến Trịnh hơi ngẩn người một chút. Đây là lần đầu tiên Nhạc Yến gọi cậu bằng cái tên Kiến Trịnh. Cậu thấy hơi là lạ, hơi bối rối, mà cũng hơi lâng lâng nữa.