Chương 20: Ê Đĩ

Về chiều, sắc trời có phần u ám hơn lúc sáng, từng đám mây trắng tinh uốn lượn thành các hình thù kỳ quái nay đã tan biến dần dần và được thay thế bằng một khoảng trời đen xám. Gió lồng lộng thổi khiến các sự vật ngoài trời nghiêng nghiêng ngả ngả theo gió. Mặt đất tỏa lên một thứ mùi hăng mà vào những dịp mưa đầu mùa sẽ thường đem tới mùi hương quen thuộc ấy.
Mưa đầu thu. Không chỉ là mưa mà hình như là bão đầu thu luôn mất.
Trời càng ngày càng đen. Gió càng lúc càng to. Hai quái vật hợp sức với nhau vừa phác họa một dung mạo kinh hãi dễ sợ vừa lột tả sức mạnh cuồng bạo của nó. Ngoài trời, đúng thật là địa bàn hoành hành bởi cơn bão quái vật!
Trời chưa trút mưa, chỉ có vài giọt li ti thỉnh thoảng từ trên trời rơi xuống. Kiến Trịnh đội cặp xách vội vàng chạy về trọ. Bóng người cao lớn vai rộng của cậu nhanh chóng lướt qua từng con phố và các con hẻm nhỏ trong khu dân cư.
Một con hẻm bí ngộp thoảng mùi hôi rình của rác thải hòa trong không khí mát lành vốn chẳng thể nổi bật thu hút ánh nhìn của người qua đường, huống chi là kẻ đang chạy như Kiến Trịnh. Con hẻm này chỉ và rất phù hợp để những thứ dơ bẩn túc trực và suy tính hoặc làm điều đáng sợ nào đó.
Thứ dơ bẩn có thể là giòi bọ cùng động vật ưa chốn rác thải, hoặc là con người - những thành phần tệ nạn xã hội, hoặc cũng có thể là ma quỷ - loài huyễn hoặc không một ai nghĩ đến.

Đăng nhận xét