Chương 18: Mê Hoặc

Bữa nay, Nhạc Yến được chia một suất cơm rang vào buổi sáng. Bữa cơm có rất nhiều nguyên liệu, vàng cam tím đỏ trông rất đẹp mắt. Lâu rồi, Nhạc Yến chưa được ăn cơm, huống chi là cơm rang ngon lành như thế này.
Thường nhật, Kiến Trịnh đều vừa ăn vừa lướt điện thoại cập nhật tin tức. Hôm nay cũng thế. Sau khi ăn no, Nhạc Yến đâm ra chán nản, ngồi chọc chọc bát cơm đã hết từ bao giờ, buông lời hỏi người đối diện:
“Đứa nhóc đấy… vẫn ổn chứ?”
Kiến Trịnh ngước mắt sang nhìn cô rồi hạ điện thoại xuống, vừa ăn nốt chỗ cơm còn thừa vừa đáp:
“Nhỏ vẫn ổn. Tôi đem xương cốt nhỏ lên chùa rồi. Nghe sư thầy nói là sẽ độ trì cho nhỏ để được đầu thai sớm.”
Nhạc Yến thấy Kiến Trịnh hơi lạ. Bình thường, nếu là cậu của mấy hôm trước thì câu hỏi này của cô chắc chắn cậu sẽ đáp là “ừ”, hoặc “không sao”, “vẫn ổn”; nói chung câu trả lời mang hướng ngắn gọn đến độ cộc lốc. Nhưng mà, thôi thì thuận theo tình cảnh, Nhạc Yến lần này cũng dễ tính hơn nhiều. Cô hỏi tiếp:

Đăng nhận xét